"Tức là ngươi thừa nhận ngươi đang uy hiếp ta?"
Kim Phi khẽ gật đầu: "Đại Lưu, đập nát gian hàng này cho ta!"
Dọc đường y nhìn thấy dân chúng bi thảm như vậy, trong người đang rất buồn bực, cuối cùng cũng tìm được nơi để trút giận.
"Ngươi dám, ông chủ của ta là huyện lệnh đại nhân đấy!" Gã đàn ông trung niên nghe thấy thế thì vội vàng quăng cái bảng hiệu của nhà họ Liêu ra lần nữa.
Sợ Kim Phi giả vờ nghe không hiểu, gã còn nói thẳng ra ông chủ là huyện lệnh.
"Với tư cách là huyện lệnh nhưng không làm chủ cho dân, mà lại ở đây, nhân lúc người khác cháy nhà hôi của!"
Kim Phi càng nghe càng tức, lạnh giọng quát: "Đại Lưu, đập cho ta!"
"Rõ!"
Đại Lưu đáp, bước tới đạp đổ cái bàn gỗ duy nhất của gian hàng.
Gã đàn ông trung niên kia bình thường có lẽ đã quen với việc tác oai tác quái, thấy Đại Lưu dám làm thật thì cũng nổi giận, quay sang quát đám người tay chân của mình: "Các ngươi không thấy có kẻ đang gây chuyện à, còn đứng ngẩn đấy làm gì, đánh chúng cho ta!"
"Quản sự Liêu, bọn chúng nghe thấy danh tiếng của huyện lệnh mà vẫn dám đập phá, có lẽ cũng không phải người bình thường đâu!"
Có kẻ hạ giọng nhắc nhở.
Đùa à, những nhân viên hộ tống mà Kim Phi dẫn theo nhìn qua đã biết không phải là hạng người hiền lành gì, đã thế còn đông hơn bọn chúng, bảo chúng xông lên chẳng phải để cho người ta đánh à?
"Chỉ cần đặt chân lên đất huyện này, có là rồng thì cũng phải nằm ngửa lên cho ông đây, có là hổ cũng phải nằm úp sấp lại cho ông!"
Gã đàn ông trung niên quát: "Đánh cho ta, đánh chết cũng được, có chuyện gì thì ông chủ gánh!"
Tên kia còn nhìn ra được thân phận của Kim Phi không hề đơn giản, sao gã lại không nhìn ra được chứ?
Tuy nhiên, trước khi đi, Liêu huyện lệnh đã cố ý dặn, bất kể là ai, dám gây sự thì tuyệt đối không được nhượng bộ.
Đối với các quý tộc, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để phát tài, ai bày ra càng nhiều gian hàng như này thì càng kiếm được nhiều.
Cho nên gã đàn ông trung niên này cho rằng Kim Phi chỉ là người của một nhà quý tộc khác phái tới tới gây sự với chúng.
Giao lộ này là một trong những con đường chính thức lớn nhất để ra vào Xuyên Thục, đây cũng là một trong những gian hàng béo bở nhất, nếu Kim Phi mới dọa vài câu mà gã đã chạy đi thì chức quản sự của gã này cũng coi như xong.
Dù sao phía trên cũng có ông chủ gánh, đánh nhau thì đã có đám tay chân kia, gã sao có thể nhượng bộ?
Đáng tiếc, gã lại đoán sai thân phận của Kim Phi.
Gã đàn ông trung niên đã nói thế, đám tay sai kia có sợ tới mức nào cũng phải xông lên.
Đám người Đại Tráng trước kia cũng là thường dân, không hề có thiện cảm với tên tay sai của quý tộc này, thấy bọn chúng dám đánh trả thì không cần Kim Phi ra lệnh đã nhào lên như ong vỡ tổ, đánh cho chúng khóc lóc thảm thiết.
Tới khi các nhân viên hộ tống rút về, không một tên tay sai nào có thể đứng dậy nữa.
Gã đàn ông trung niên kia không trốn được, bị Đại Lưu đánh gãy hai chân, đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.
"Tiên sinh, tìm thấy năm xe đồ sắt và một xe gạo kê ở phía sau, xử lý thế nào đây ạ?"
Hầu Tử tiến lại gần, hỏi.
Kim Phi liếc Hầu Tử một cái, nhưng không trả lời.
"Bình thường ngươi thông minh lắm mà, sao bây giờ lại ngu ngốc như thế? Mấy xe chở đống sắt vụn đó, chúng ta cũng không mang theo được, đưa sang bên kia rồi đổ ra đường, dân chúng ai lấy được thì là của người đó!"
Đường Tiểu Bắc thấy tâm trạng Kim Phi đang không được tốt, tức giận nói: "Mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng phải hỏi tướng công sao?"
"Đã rõ!"
Hầu Tử cũng nhận ra sắc mặt Kim Phi không được đúng lắm, nhanh chân chạy đi.
"Đi!"
Kim Phi nhìn đám tay sai đang kêu gào khắp nơi và gian hàng bị đập nát kia, đột nhiên cảm thấy thật vô vị.