“Ta nghe thấy rồi, đi, đến phòng cấp cứu!”
Kim Phi đỡ Cửu công chúa, bước nhanh đi ra sân.
Đoàn người chạy đến phòng y tế, vừa lúc Ngụy Vô Nhai và Chu Cẩm máu me bê bết đi ra từ phòng cấp cứu.
“Ngụy tiên sinh, sao rồi?” Kim Phi vội vàng hỏi.
“Giữ được mạng, nhưng đùi phải bị trúng tên, lại bị thắt chặt quá nên chắc không giữ được.”
Ngụy Vô Nhai lắc đầu nói: “Vừa rồi anh ta cứ la hét đòi gặp ngài, nói có chuyện quan trọng, ngài vào xem đi, kẻo chốc nữa lại ngất mất!
Chờ ngài thăm xong thì ta và Tiểu Cẩm sẽ vào cắt chân cho anh ta.”
Kim Phi gật đầu, vén rèm lên đi vào phòng cấp cứu.
Trên giường bệnh giữa phòng, một người đàn ông da ngăm đen đang nằm trên giường bệnh, chân phải lộ ra ngoài.
Cẳng chân còn lộ ra nửa mũi tên, rõ ràng là bị trúng tên, người này đã chặt đứt thân mũi tên, còn đầu mũi tên thì vẫn ở trong người.
Chỗ đầu gối có một dải băng dùng để cầm máu.
Khu vực từ dải băng trở xuống hoàn toàn đen kịt, rõ ràng là đã bị thắt chặt quá lâu nên đã hoại tử.
Ngoại trừ mũi tên này, Hứa Cửu Ca còn có vết thương ở cánh tay và thắt lưng, được Ngụy Vô Nhai và Chu Cẩm băng bó, Kim Phi không biết vết thương có nghiêm trọng hay không.
Có lẽ bởi vì quá đau, Hứa Cửu Ca nghiến răng vang kèn kẹt, mày nhăn lại, trông rất đau đớn.
Nhìn thấy Kim Phi, Hứa Cửu Ca giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động, máu từ băng gạc quấn quanh eo chảy ra, anh ta bất lực nằm xuống giường.
“Ngươi nằm yên đừng nhúc nhích!”
Kim Phi phát hiện Hứa Cửu Ca lại muốn ngồi dậy, vội vàng đi lên ấn vai anh ta xuống: “Nói cho ta đã xảy ra chuyện gì, những người khác sao không trở về?”
“Hải… Đông Thanh! Bọn họ có… Hải Đông Thanh!”
Hứa Cửu Ca trừng mắt, bộ mặt dữ tợn mà nói xong câu này, sau đó nằm ngửa ra, nhắm mắt lại như thể đã mất hết sức lực.
Ba ngày trước bọn họ bị tập kích ở Đảng Hạng, kẻ địch dùng Hải Đông Thanh phá nát phi thuyền, hơn nữa còn phái ra mấy trăm người đến vây giết bọn họ.
Thiết Ngưu cũng không ngờ người Đảng Hạng dám lật lọng, cho nên chỉ phái mười cận vệ, sao có thể là đối thủ của hàng trăm kỵ binh Đảng Hạng?
May mắn là đám kỵ binh Đảng Hạng này không tham gia cuộc chinh chiến phía Nam, không biết về lựu đạn và bom chớp sáng, bị nhân viên hộ tống đánh trở tay không kịp, bốn người Hứa Cửu Ca thành công thoát ra được, trong đó còn có hai người bị thương.
Sau đó là một cuộc rượt đuổi kéo dài hai ngày hai đêm.
Nhóm Hứa Cửu Ca không phải người Đảng Hạng, không quen thuộc với địa hình nên không thể thoát khỏi sự truy đuổi.
Lúc chạy trốn tới biên giới, chỉ còn lại có một mình Hứa Cửu Ca.
Điểm chí mạng nhất là anh ta còn lạc đường, chui vào một ngọn núi hoang.
Cũng là vì như thế, Hứa Cửu Ca mới may mắn thoát mạng.
Lúc ấy mọi con đường lớn ở biên giới đều bị người Đảng Hạng phong tỏa, nếu anh ta không lạc đường thì chỉ sợ đụng phải trạm kiểm soát của người Đảng Hạng.
May mắn hơn nữa, Hứa Cửu Ca gặp được một nhà buôn Đại Khang ở trong núi.
Nhà buôn phát hiện Hứa Cửu Ca là nhân viên hộ tống thì bỏ cả hàng hóa lẫn ngựa chiến, cõng Hứa Cửu Ca từ đường nhỏ xuyên qua dãy núi, trở lại Đại Khang, đưa Hứa Cửu Ca đến một hợp tác xã mua bán ở Hi Châu.
Hứa Cửu Ca không kịp xử lý vết thương, cũng không kịp nghỉ ngơi, tìm một con ngựa chiến chạy suốt đêm về Kim Xuyên.
Anh ta đã ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi, rất mệt mỏi.
Nhưng anh ta biết tin tức về Hải Đông Thanh quan trọng đến mức nào, cho nên khi hợp tác xã mua bán nói có thể giúp anh ta truyền tin thì anh ta cũng gạt đi, sau đó vẫn cố gắng kiên trì đến tận làng Tây Hà.
Báo tin tức cho Kim Phi xong Hứa Cửu Ca rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lập tức mất ý thức!
“Ngụy tiên sinh!”
Kim Phi nhìn thấy Hứa Cửu Ca nhắm mắt lại thì vội vàng gọi với ra ngoài.
Ngụy Vô Nhai vội vàng chạy vào, chen lên dò mạch đập, lại lật mí mắt lên xem, sau đó xua tay nói: “Không có việc gì, anh ta mệt mỏi quá thôi, vừa rồi cố gắng chịu đựng nên giờ chịu không nổi, ngủ một giấc là khỏe thôi.”