Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hầu như tất cả các lều trại trong toàn bộ doanh trại Đông Man đều bị ngựa chiến hung hãn xô ngã.

Còn nửa số ngựa chiến không cần ra trận còn lại vẫn được nuôi trong trại ngựa quân đội theo phương pháp truyền thống, được mã phu nuôi nấng.

Yakimo bố trí trại ngựa ở phía bắc doanh trại, vừa rồi Kim Phi không đề cập tới, Cửu công chúa còn chưa phát hiện ra, không phải Đại Tráng dẫn một đám nhân viên hộ tống đi về phía bắc sao?

“Yakimo phái rất nhiều người đến trấn giữ trại ngựa, ta thấy phần thắng của bọn Đại Tráng quá ít,” Cửu công chúa nói: “Hay là gửi tín hiệu và bảo Lương ca thả bồ câu đưa thư gửi tin tức về, nói ý tưởng của anh ta?"

"Tuyệt đối không được!" Kim Phi không chút do dự lắc đầu: "Ta đã để Lương ca chỉ huy trận chiến này, thì sẽ không khua tay múa chân ở giữa trận, nếu không sẽ phá hủy kế hoạch của Lương ca!"

Nghi ngờ thì không dung người, đã dùng người thì không nghi ngờ, dù Kim Phi không biết kế hoạch cụ thể của Trương Lương thế nào, nhưng y tin là Trương Lương dám làm vậy thì chắc chắn anh ta đã nắm chắc.

"Được thôi." Cửu công chúa nhìn thấy Kim Phi nói như vậy, chỉ có thể khẽ gật đầu.

Kim Phi lại giơ kính viễn vọng lên lần nữa.

Địa hình chung của chiến trường lúc bấy giờ là Trương Lương phụ trách bên phía doanh trại Đông Man còn Đại Tráng phụ trách phía trại ngựa Đông Man.

Lúc này Đại Tráng đã dẫn hơn trăm kỵ binh tiến về phía tây trại ngựa, Kim Phi vốn tưởng rằng anh ta sẽ dẫn người xông vào trại ngựa, cướp ngựa chiến của Đông Man, nhưng ai ngờ Đại Tráng không làm như vậy mà tiếp tục tiến về phía trước, chạy về phía bắc mấy dặm mới dừng lại.

Khi đi ngang qua một khu rừng, mọi người đều xuống ngựa, chặt vài nhánh cây rồi buộc phía sau ngựa.

Sau đó họ cưỡi ngựa chiến và chạy điên cuồng, làm bụi tung mù mịt khắp trời.

Trên chiến trường phía nam, Trương Lương nhìn thấy tình hình ở phía bắc, lập tức tìm kiếm chỗ hỗn loạn nhất, bảo kỵ binh áo giáp đen được trang bị đầy đủ xếp thành đội hình mũi tên, đẩy về phía trước rồi lao vào doanh trại Đông Man không chút do dự!

Đội nhân viên hộ tống bộ binh được bố trí theo thứ tự gồm người cầm khiên, người cầm đao, người mang giáo xếp theo thứ tự, theo sau là kỵ binh.

Lúc này trong doanh trại Đông Man vẫn đang hỗn loạn, từ đội trưởng các cấp cho đến binh lính bình thường, hầu hết mọi người đều ngồi xổm trên mặt đất đến mức không thể duỗi thẳng eo, cố gắng để mắt đến những con ngựa chiến đang chạy loạn xung quanh.

Trong tình hình này, cho dù có một số đội trưởng có cố chịu đựng cơn đau dữ dội ở bụng để đứng lên chỉ huy, họ cũng không có cách để tổ chức phòng ngự hiệu quả.

Những nhân viên hộ tống gặp phải sự kháng cự gần như không đáng kể, cứ như thế rắn rỏi mà lao thẳng vào đại doanh Đông Man.

"Yakimo đã bị giết! Các người đã bị bao vây! Tước vũ khí không giết!"

Tất cả nhân viên hộ tống đồng thanh hét lên.

Lúc này doanh trại Đông Man đang hỗn loạn, nếu một hai người hét lên thì căn bản không ai nghe thấy.

Nhưng hàng ngàn người cùng nhau hét lên, âm thanh kia sẽ át đi mọi tiếng động.

Kim Phi ở xa trên tường thành, cũng có thể nghe rõ ràng rành mạch.

Y sửng sốt một lúc rồi bật cười.

"Kim Phi, lúc này mà ngươi còn có thể cười được sao?"

Trần Cát cau mày nói: "Người của ngươi chỉ có nhiêu đó, tiến sâu vào doanh trại của địch thì đã đành, còn dám hò hét bao vây người ta, thật là táo bạo, mau ra lệnh cho người của ngươi rút lui đi, nếu không khi bọn Đông Man phản ứng lại, muốn rút lui cũng không rút lui được!"

"Bệ hạ, đây không phải là táo bạo, mà là trận chiến tâm lý!" Kim Phi mỉm cười nói.

"Trận chiến tâm lý gì cơ?" Trần Cát hỏi.

“Ta phải nói thế nào với bệ hạ đây…” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Bệ hạ, người đang ngồi trên thành, ở trên cao nhìn xuống, hiển nhiên sẽ biết người của Lương ca có bao nhiêu người. Nhưng bệ hạ, người hãy tưởng tượng mình thành một người lính Đông Man bình thường ở doanh trại Đông Man xem, liệu người có biết kẻ địch của mình có bao nhiêu người không?”

Trần Cát nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, hiểu được phần nào ý của Kim Phi.


Đúng vậy, ông ta đang ngồi trên tòa tháp cao mấy chục thước, trong tay có kính viễn vọng, nên mới biết Trương Lương không có bao nhiêu người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK