Đối mặt với đòn oanh tạc điên cuồng của đội quân Bắc phạt, người Đông Man canh phòng thành Du Quan vốn không thể chống đỡ được, chờ đến khi đám người chạy tới đánh giáp công, thành Du Quan đã bị Trương Lương chiếm được rồi.
Đánh giáp công trước sau hoàn toàn trở thành trò cười, thi thoảng Trương Lương còn phái người ra ngoài thành tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Khinh khí cầu của quân Bắc phạt kết hợp với lựu đạn và bom chớp sáng, chắc chắn là khắc tinh của kỵ binh.
Đám người này hết cách, vì trốn tránh quân Bắc phạt, chỉ đành không ngừng xuôi về phương Nam, chạy một mạch thoát khỏi phạm vi của khinh khí cầu liên hoàn mới ngừng lại.
Khu vực từ Hoàng Hà đến thành Du Quan cách nhau hàng nghìn dặm, dân chúng đã bị bọn Đông Man giết sạch, ngay cả vật dụng hàng ngày cơ bản nhất cũng không có, chỉ đành dựa vào thỏ và chó sói duy trì qua ngày.
Nhưng thỏ với chó sói thì được bao nhiêu? Vốn không đủ cho bọn chúng ăn.
Ngay khi bọn chúng quyết định lặn lội mấy ngàn dặm đi về phía Tây, khi đi từ Đảng Hạng vòng về Đông Man, Tứ hoàng tử soán vị, Trung Nguyên lập tức rơi vào hỗn loạn.
Đám người kia nhân cơ này hội lao tới đất Tấn cướp bóc.
Lúc mới bắt đầu, Tấn vương còn tổ chức nhân công đánh trả, hơn nữa nhờ có máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng mua từ Kim Xuyên, đã tạo nên tổn thất lớn cho đám người Đông Man.
Đám người này ý thức được Tấn vương không dễ chọc vào, chuẩn bị thừa dịp Trung Nguyên hỗn loạn, khi lẻn qua Hoàng Hà tiến vào Trung Nguyên, đột nhiên Tấn vương lại sai người đến tìm bọn chúng đàm phán.
Lúc này bọn chúng mới biết, hóa ra Tấn vương và Kim Phi có xích mích với nhau.
Không có có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mãi mãi.
Nếu đã có kẻ địch chung, hai bên ăn nhịp, cứ như vậy mà câu kết với nhau, quyết định cùng chung tay đối đầu Kim Phi.
Hành động lần này nhắm vào Thanh Thủy Cốc là do hai phe cùng nhau hoàn thành.
Tấn vương ra mặt, giành được lòng tin của Phạm tướng quân, sau đó sai người hạ độc, người Đông Man phụ trách tấn công.
Hai quân giao chiến, khó tránh khỏi thương vong, bắt giữ người của nhau làm tù binh cũng là chuyện thường xảy ra.
Kể cả phải xử quyết tù binh, cũng phải sử dụng thủ đoạn dứt khoát, trừ phi là kẻ thù không đội trời chung, nếu không rất ít khi xảy ra tình huống giết tù binh như vậy.
Lúc trước Phạm tướng quân và quân Phạm Gia vẫn chỉ phòng ngự một mình Đảng Hạng, chưa từng kết oán với người Đông Man, càng không kết thù với Tấn vương.
Nhưng bọn chúng lại đối xử với quân Phạm Gia như vậy, rõ ràng là đang phát tiết!
Bọn chúng căm hận Trương Lương chiếm được thành Du Quan, khiến bọn chúng không có nhà để về.
Hành động này, cho dù là kẻ khát máu như Thiết Ngưu cũng cảm thấy không thể chịu đựng được!
“Thiết Ngưu, ngươi nhìn bên kia kìa!”
Lão Ưng đột nhiên chỉ xuống phía dưới nói: “Không phải bọn chúng muốn chạy đấy chứ?”
Thiết Ngưu xoay ống nhòm lại, nhìn theo ngón tay của Lão Ưng, quả nhiên nhìn thấy trên con đường núi bên trái Thanh Thủy Cốc có một đám người đang vội vàng xuống núi.
Tầm khoảng hơn một nghìn người, từ trang phục có thể nhìn ra, trong đó có người Trung Nguyên, cũng có cả người Đông Man.
Người Trung Nguyên chiếm khoảng bảy phần, người Đông Man chỉ chiếm khoảng ba phần.
Bọn chúng đi dọc theo con đường nhỏ giữa núi vội vàng chạy trốn, thi thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn trời.
Đám người này là liên quân Tấn - Man canh phòng Thanh Thủy Cốc.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết tin Kim Phi và Tần vương đang giao chiến, mà thành Vị Châu cách Xuyên Thục hàng ngàn dặm, bọn chúng đều nghĩ rằng Kim Phi sẽ không quản mấy chuyện vớ vẩn của Vị Châu nữa, thậm chí còn cho rằng Kim Phi sẽ không biết ở Vị Châu xảy ra chuyện gì.
Cho nên bọn chúng đều cảm thấy bị phái đến canh phòng Thanh Thủy Cốc, là một chuyện nhàn nhã rất an toàn.