Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chắc chắn thì sao? Không chắc chắn thì thế nào?”

Kim Phi không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại.

Tần Trấn nghe xong, cẩn thận móc một cái hộp nhỏ trong ngực ra, lại lấy từ trong đó ra một miếng ngọc bội.

“Tiên sinh, này là Ngư Long Phù!”

Tần Trấn nâng miếng ngọc bội nói: “Bệ hạ có lệnh, nếu tiên sinh bằng lòng giúp đỡ chống lại Đông Man, sẽ ban thưởng Ngư Long Phù, nhờ vào thứ này, tiên sinh có thể điều khiển tất cả quân đội trong thiên hạ!”

Kim Phi vẫn chưa tỏ thái độ , Lạc Lan và Đại Lưu ở bên cạnh đều đã thở dồn dập rồi.

“Bệ hạ đúng là tin tưởng ta.”

Kim Phi mỉm cười nhìn Ngư Long Phù, xua tay nói: “Đa tạ bệ hạ, nhưng không cần đâu.”

Danh tiếng của Ngư Long Phù nghe có vẻ dọa người, nhưng Kim Phi thấy, cực kì ăn hại.

Quyền lực hoàng thất của Đại Khang sớm đã suy tàn, quân đội quanh kinh thành, gần như đều là binh lính ẻo lả của các công tử quần là áo lượt, nếu bọn họ có thể ngoan ngoãn nghe điều khiển mới là lạ.

Nếu như là thời bình, Kim Phi tháo ngọn cờ của Hoàng đế xuống, có khả năng còn có hy vọng chỉnh đốn một phen, nhưng bây giờ người Đông Man đã bao vây bốn mặt, còn đâu thời gian mà đi chỉnh đốn kỉ luật quân đội?

Tạm bỏ qua chuyện có chỉnh đốn tốt được không qua một bên, cho dù y có thể chỉnh đốn hẳn hon, kẻ địch cũng đã sớm đập nát kinh thành rồi.

“Tiên sinh đang từ chối à?” Tần Trấn khẽ cau mày.

“Ta sẽ đi đánh người Đông Man, nhưng không cần tới Ngư Long Phù này.” Kim Phi nói.

Thật ra cho dù Cửu công chúa không viết thư, gặp phải chuyện người Đông Man xâm lược, Kim Phi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Vì mục tiêu của người Đông Man rất rõ ràng, bọn chúng chịu thảm họa thiên tai nặng nề nên tới Đại Khang cướp bóc, thuận tiện tống tiền triều đình.

Các quyền quý trong triều vì sự an toàn của mình, khả năng cao sẽ đồng ý với điều kiện của người Đông Man.

Tiền bạc lương thực mà các quyền quý đồng ý, chắc chắn bọn họ sẽ không gánh vác, cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống đầu người dân.

Đại Khang bây giờ đã tới bên bờ bấp bênh không ổn định, người dân đã tới bờ vực tử vong rồi.

Lúc này nếu triều đình ban bố chính sách có lợi cho dân, may ra còn có thể kéo dài mạng sống, nếu còn tiếp tục tăng thuế má, Đại Khang ắt sẽ có giặc cướp khắp nơi, khói lửa liên miên.

Hưng thịnh thì người dân khổ, chết chóc cũng là người dân khổ.

Đến lúc đó vẫn là người dân chịu tội.

Trong lịch sử đời trước, con cháu Viêm Hoàng đã gánh vác quá nhiều chiến tranh và đau khổ.

Một khi chiến tranh bùng nổ, với sức ảnh hưởng bây giờ của Kim Phi, chắc chắn không thể đứng ngoài cuộc.

Khó khăn lắm mới phát triển thương hội Kim Xuyên lên được, tiêu cục Trấn Viễn và tiền trang Kim Xuyên cũng sẽ gặp đả kích to lớn.

Về công về tư, Kim Phi đều không muốn nhìn Đại Khang đi tới bước này.

“Lạc Lan, Lương ca tới đâu rồi?” Kim Phi hỏi.

Lần này tới kinh thành, vì tránh cảnh bị tóm cổ cả bọn, Kim Phi và Trương Lương đã tách ra đi riêng.

“Hôm qua Lương ca gửi thư tới, đã đến sườn núi Thố Nhi rồi, chắc là ngày mai có thể chạy tới kinh thành.” Lạc Lan đáp.

“Bây giờ gần kinh thành có tổng cộng bao nhiêu nhân viên hộ tống?” Kim Phi lại hỏi.

“Cộng cả những người vốn đã ở kinh thành, thì tổng cộng là 1935 người!”

Trước khi tới Lạc Lan đã đoán được Kim Phi sẽ hỏi vấn đề này, cho nên đã chuẩn bị bài vở hẳn hoi, lập tức báo ra con số chuẩn xác.

“1935 người…”

Tần Trấn nghe vậy, khóe mắt không khỏi giật lên một cái.

Là Tam đương gia của Cục tình báo, thật ra hơn một tháng trước, Tần Trấn đã biết thương hội Kim Xuyên lấy cớ khai phá thị trường quanh kinh thành, để phái không ít người tới kinh thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK