"Tiên sinh, đây là chim bồ câu đưa thư do Thiết Ngưu gửi về từ thành Vị Châu!"
Tiểu Ngọc đặt tờ giấy trong tay lên bàn trước mặt Kim Phi.
"Bồ câu đưa thư?" Kim Phi vội vàng đặt bút xuống: "Có chuyện khẩn cấp sao?"
Mặc dù bồ câu đưa thư rất nhanh, nhưng trọng lượng mà chim bồ câu có thể mang theo mỗi lần là có hạn, ngay cả khi viết bằng kiểu chữ nhỏ nhất, nếu gặp phải tình huống phức tạp thì cũng rất khó để giải thích rõ ràng được.
Đôi lúc phải mất vài con chim bồ câu đưa thư cùng truyền tin thì mới có thể nói rõ sự việc được.
Hơn nữa, trong quá trình bay chim bồ câu đưa thư có nguy cơ bị chim ăn thịt làm bị thương hoặc bị người khác bắt được, từ sau khi phi thuyền ra đời, nếu không phải là chuyện hết sức khẩn cấp thì đều dùng phi thuyền để truyền tin.
Thành Vị Châu ở phía bắc, gần đây đều có gió bắc, dùng phi thuyền truyền tin cũng không muộn hơn so với bồ câu đưa thư bao.
Vì vậy, Kim Phi nghe nói Thiết Ngưu dùng bồ câu đưa thư truyền tin, ý nghĩ đầu tiên là thành Vị Châu xảy ra chuyện khẩn cấp, vội vàng đặt bút chì trong tay xuống, cầm tờ giấy lên.
Đọc xong nội dung trên tờ giấy, vẻ mặt Kim Phi trở nên nghiêm túc.
Nội dung trên tờ giấy được biết bằng tiếng cổ, ý đại khái là đội bay đã mất liên lạc, Thiết Ngưu phải đại đội một đi tìm nhưng kết quả đại đội một cũng mất liên lạc.
Bây giờ thành Vị Châu đang thiếu nhân lực, Thiết Ngưu muốn Kim Phi cử thêm người đến đó, để điều tra rõ đội bay và đại đội một đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ phải cùng lúc quan tâm cả hai chiến trường đất Tần và đất Ngô, nhân lực của Kim Xuyên không đủ, lấy đâu ra người điều động đến thành Vị Châu chứ?
Kim Phi đang lo lắng thì Cửu công chúa ngáp một cái, bước ra từ sau tấm bình phong.
Thiết Thế Hâm càng ngày càng thành thạo công việc, giúp Cửu công chúa phụ trách rất nhiều công việc triều chính không quan trọng, hơn nữa gần đây Kim Phi cũng giúp đỡ, Cửu công chúa bây giờ không còn bận nữa, mỗi ngày có thể dành nửa giờ để nghỉ trưa.
Thấy vẻ mặt Kim Phi không đúng, cô ấy vội vàng hỏi: "Phu quân, có chuyện gì vậy?"
"Đội bay đã mất liên lạc khi đến đất Tấn rải truyền đơn, Thiết Ngưu cử đại đội một tiểu đoàn Thiết Giáp đi tìm, kết quả đại đội một cũng mất liên lạc, Thiết Ngưu truyền tin về, bảo chúng ta phái thêm ít người qua đó."
Kim Phi vừa nói vừa đưa tờ giấy cho Cửu công chúa.
"Đội bay đã mất liên lạc ư? Sao lại có thể như vậy?"
Cửu công chúa lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng nhận lấy tờ giấy.
Một lúc sau, Cửu công chúa đột nhiên chỉ vào góc tờ giấy hỏi: "Đây là dấu ấn của ai?"
Mặc dù Thiết Ngưu tạm thời giữ chức tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn Thiết Giáp, nhưng chắc chắn là lãnh đạo cao cấp của tiêu cục Trấn Viễn, rất nhiều phó đoàn trưởng thấy anh ta đều phải chủ động hành lễ.
Theo quy định, những tình báo quan trọng như vậy, Thiết Ngưu phải đích thân phê chuẩn đóng dấu, sau đó mới truyền tin về.
Nhưng con dấu trên tờ giấy không phải là của Thiết Ngưu.
"Con dấu này là của Sở Liên Phong, anh ta là đại đội trưởng đại đội ba tiểu đoàn Thiết Giáp, theo danh sách luân chuyển do đại ca Thiết Ngưu gửi về trước đó, gần đây Sở Liên Phong phụ trách trấn thủ ở Thanh Thủy Cốc."
Tiểu Ngọc giải thích nói: "Bây giờ phía bắc lạnh, có lẽ đại ca Thiết Ngưu sợ bồ câu đưa thư chết cóng nên đã thả thêm vài con để truyền tin đi."
"Cho nên con chim bồ câu này trở về từ Thanh Thủy Cốc sao?" Cửu công chúa hỏi.
"Đúng vậy!" Tiểu Ngọc gật đầu.
"Tổng cộng có bao nhiêu con trở về?" Cửu công chúa lại hỏi.
Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, trả lời: "Hình như là bốn con, nếu bệ hạ muốn biết chính xác số lượng, ta sẽ phái người đến phòng nuôi chim hỏi."
"Bây giờ đi hỏi đi." Cửu công chúa nói: "Ngoài ra hỏi rõ xem, có con chim bồ câu nào về từ thành Vị Châu không!"