Lão Điền lúc này mới mở lời: “Tiên sinh, kính mà ngài giao cho ta làm, đã làm xong rồi!”
“Mỗi ngày có thể làm được bao nhiêu cái?” Kim Phi hỏi.
“Mấy người chúng ta luân phiên nhau làm, một ngày có thể làm được mấy chục cái.”
“Ha ha, lại có thêm một cách khác để kiếm tiền rồi.”
Kim Phi nghe vậy, không khỏi bật cười.
Gương được chế tạo từ mặt thuỷ tinh, nếu Kim Phi có thời gian, chỉ cần có thời gian nghiên cứu thì việc này cũng không quá khó.
Nhưng y đã bận rộn suốt mấy tháng nay, không có thời gian để nghiên cứu, ngay cả thời gian để chế tạo công cụ mài thuỷ tinh còn không có, chẳng qua trước khi rời khỏi làng Tây Hà, y đã nói nguyên lý chế tạo và các bước làm mặt thuỷ tinh cho Lão Điền để bọn họ tự mày mò.
Kim Phi sắp quên mắt chuyện này rồi thì Lão Điền tới nói với y ông ấy đã làm ra được gương.
Điều này khiến cho Kim Phi rất vui.
“Đi, đi xem thử!”
“Tiên sinh ta đi cùng được không?”
Đường Đông Đông hỏi.
Trước đây khi Kim Phi chế tạo gương đã cho cô ấy một cái, nhưng cô ấy đã vô tình làm vỡ, tiếc nuối vô cùng.
“Được, chỉ cần không ra ngoài nói linh tinh là được.”
Trừ Vạn Vũ Hồng nhưng người khác ở đây Kim Phi đều tuyệt đối tin tưởng.
Vạn Vũ Hồng là đệ tử của Trương Mãn Thương, cô ấy đã nắm vững gần như tất cả kiến thức trong xưởng chế luyện, Kim Phi còn nhận em trai cô làm đệ tử, đề phòng cô ấy cũng không có ý nghĩ gì, ngược lại còn làm mất lòng người.
Vạn Vũ Hồng biết điều này, vội vàng thề: “Tiên sinh yên tâm, ta xin thề trước liệt tổ liệt tông, sẽ không nói ra dù chỉ là một chữ.”
“Ừ ta tin cô!” Kim Phi gật đầu cười, dẫn mấy người họ tới xưởng thuỷ tinh.
Trong xưởng chỉ có mấy người, nhưng khí thế ngất trời.
Trong xưởng, có người phồng má thổi vào ống, có người kéo ống, có người chuẩn bị khuôn…
Đang là mùa đông nhưng ai cũng bận rộn đến mức mồ hôi đầy đầu.
“Tiên sinh họ đang làm gì vậy?”
Đây là lần đầu Đường Đông Đông thấy cảnh này.
“Bọn họ đang thổi thuỷ tinh.” Kim Phi cười trả lời.
Cách tốt nhất để làm thủy tinh phẳng là sử dụng “quy trình nổi”, nói đơn giản là nấu chảy thuỷ tinh, làm một bể chứa nước, sau đó trải thuỷ tinh nóng chảy vào, thuỷ tinh lỏng sẽ nổi lên trên
Thủy tinh được chế tạo bằng phương pháp này không chỉ có độ phòng cao mà còn dễ dàng sản xuất hàng loạt.
Tiếc là để làm thủy tinh bằng cách này cần dùng đến công nghệ hiện hại, cho dù Kim Phi biết nguyên lý hoạt động, nhưng không để xây dựng một dây chuyền sản xuất thủy tinh ở Đại Khang, chỉ có thể dạy Lão Điền cách làm thủy tinh truyền thống.
Đầu tiên công nhân dùng gậy thổi thuỷ tinh lấy ra một cục thuỷ tinh nóng, rồi thổi và lắc để tạo thành một ống trụ thuỷ tinh.
Sau đó đưa ống thuỷ tinh đi đốt nóng, cắt ra từ giữa, ép phẳng là thành một mặt thuỷ tinh phẳng.
Nói thì đơn giản nhưng khi bắt tay vào làm mới thấy bước nào cũng vô cùng rườm rà.
Lão Điền và mọi người đã trải qua vô số thất bại, đến hôm nay mới nắm vững các kỹ thuật cơ bản.
Thấy Kim Phi tới, các công nhân dừng tay, đi tới chào hỏi.
“Lão Viên đưa gương mà chúng ta làm được tới cho tiên sinh xem đi!”
Lão Điền như muốn giành công nói với một công nhân.
“Được!” Người công nhân trả lời rồi chạy vào trong phòng, cùng mấy người khác mang ra một tấm gương đang được phủ vải lên.
“Lớn vậy sao?”
Đường Đông Đông nghiêng đầu hỏi.
Cái gương trước đây Kim Phi đưa cho cô ấy chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng cái gương này cao đến nửa người, rộng nửa thước.