Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo úy cấm quân vẫn giữ mình ở tư thế thấp nhất, Tào Đông cảm thấy yêu cầu của người này cũng hợp lý, định gật đầu thì Lạc Lan thở hồng hộc chạy tới.
“Tào đại ca, bọn họ tới đây làm gì vậy?”
“Vị này nói nhà kho trong cung phát nổ, có cung nữ nóỉ là do Trương Hàng làm…”
Tào Đông lặp lại lời giáo úy với nói: “Cho nên vị này muốn vào lục soát một chút.”
“Không được!” Lạc Lan phản đối ngay lập tức.
“Lạc Lan cô nương, chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Giáo úy cấm quân nói: “Ta mong Lạc Lan cô nương phối hợp một chút, chúng ta chỉ vào trong đi ngang qua chút là được.”
“Không được!” Lạc Lan vẫn lắc đầu không chút do dự.
“Lạc Lan cô nương, giám sát kỉnh thành là trách nhiệm của cấm quân chúng ta. Vì nể mặt Quốc sư đại nhân và Cửu công chúa nên chúng ta mới nói chuyện được như thế này, Lạc Lan cô nương không nên rượu mời không uống lại đỉ uống rượu phạt!”
Giáo úy nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lạc Lan thì đanh giọng lại: “Một cái tiêu cục các ngươi thì tính là gì, đến cả dinh thự của quốc sư chúng ta cũng dám vào lục soát!”
“Vị đại nhân này, nếu ngài đã nói vậy thì ta cũng nói thẳng luôn!”
Lạc Lan chỉ vào lá cờ trước cửa tiêu cục: “Mặc dù bọn ta chỉ là một tiêu cục, nhưng nhờ đại nhân nhìn kỹ lá cờ này rồi nói tiếp”
Ngày trước, Trương Lương dẫn nhân viên hộ tống đẩy lùi cả một đại quân Đòng Man, Trần Cát vui mừng tới nỗi, không chỉ tự mình đề một tầm biển cho tiêu cục Trấn Viễn, mà còn ban thưởng một lá cờ cho quân Giáp Đẳng.
Mặc dù tiêu cục Trấn Viên tự chịu trách nhiệm cho lời lổ, không cần quân lương của triều đình, cũng không thuộc sự quản lý của triều đình, nhưng nói đúng ra, tiêu cục Trấn Viễn vẫn là một quân đội chính quy được Hoàng đế công nhận, nên mới treo cờ ở ngoài cửa.
Theo quy củ, cấm quân đúng là có quyền khám xét phủ đệ của các vương công đại thần, nhưng không thể trực lục soát tiêu cục Trấn Viễn.
“Lạc Lan cô nương kiên quyết không hợp tác à?”
Giáo úy cấm quân híp mắt lại, hỏi.
“Không phải là không phối hợp, mà là do công văn của các người không đầy đủ. Muốn lục soát thì đưa thánh chỉ của bệ hạ tới đây!” Lạc Lan nói, không kiêu ngạo không hống hách.
“Tào tiểu đoàn trưởng, ngươi thấy thế nào?”
Giáo úy cấm quân thấy không thể lay chuyển được Lạc Lan nên quay sang phía Tào Đông.
“Ta thấy Lạc Lan cô nương nói đúng đấy, ngươi cũng thông cảm cho chúng ta một chút, về bổ sung thêm vào công văn rồi hẵng tới, nếu không tiên sinh về, ta nhất định sẽ phải chịu phạt.”
Tào Đông nhìn Lạc Lan thật lâu, cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng.
Anh ta không biết vì sao Lạc Lan lại phản đối dữ dội như vậy, nhưng vẫn quyết định tin tưởng cô ây.
“Tào tiểu đoàn trưởng, ngươi ngăn cản bọn ta vào lục soát bằng mọi cách như thế này, chẳng lẽ ngươi thật sự đang che giấu Trương Hàng sao?”
Giáo úy thấy cả Tào Đông cũng không
nhượng bộ thì lập tức vu khống anh ta.
“Vị đại nhân này, xin ngài ăn nói cẩn thận một chút!”
Sắc mặt Tào Đông trở nên khó coi.
“Hừ, để xem!”
Giáo úy cấm quân hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
“Lạc Lan, có chuyện gì vậy?” Tào Đông nhỏ giọng hỏi: “Sao lại vô duyên vô cớ đắc tội với cấm quân làm gì?”
“Tào đại ca, có chuyện rồi!” Lạc Lan kéo sang anh ta sang một bên rồi nhanh chóng nói lại chuyện về ngọc tỷ.
“Tứ hoàng tử tạo phản rồi… Bệ hạ bị bức chết… Ngọc tỷ đang ở trong tiêu cục chúng ta…”
Tào Đông nghe vậy thì choáng váng hết cả đầu, anh ta ngơ ngác quay sang nhìn Lạc Lan: “Thế giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Đầu tiên, chúng ta phải nhanh chóng nói chuyện này cho tiên sinh và điện hạ trước!”
Lạc Lan vội vàng nói tiếp: “Ngoài ra, ta nghi ngờ Tứ hoàng tử phái người cho nổ nhà kho trong cung và ngoài thành kia, nếu đúng như vậy thì chỉ sợ Tứ hoàng tử cũng sẽ ra tay
với chúng ta, nên phải chuẩn bị ứng phó cho thật tốt!”
Tin tức truyền từ Đông Hải tới Giang Nam, rồi lại từ Giang Nam truyền về làng Tây Hà, cả Lạc Lan và Tào Đông dều không biết bây giờ Kim Phi đã bị tập kích trên biển.
“Quan hệ giữa Tứ hoàng tử và Cửu công chúa rất tốt, sẽ không tới mức đó chứ!” Tào Đông nói.
“Quan hệ có tốt tới đâu thì điện hạ chắc chắn sẽ không tha thứ cho Tứ hoàng tử giết cha đoạt vị đâu!” Lạc Lan lắc đầu rồi nói: “Nếu huynh là Tứ hoàng tử, huynh sẽ làm gì?”
“Ta nhất định sẽ tiêu diệt tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn nhanh nhất có thể!” Tào Đông đáp.
Anh ta vừa dứt lời thì chợt nghe thấy một tiếng hô bên cạnh.
Quay đầu nhìn lại, cả hai người đều thấy cấm quân đứng bên đường đối diện đột nhiên giương cung lên nhắm vào tiêu cục.
“Cấn thận!”
Hộ vệ của Lạc Lan ôm lấy cô ấy rồi trốn ra sau cổng.
Ngay sau đó, vô số mũi tên bay tới như
mưa, đập cho cửa vang lên những tiếng ầm ầm.
Không chỉ riêng cổng chính như thế này, mà cả những bức tường bên ngoài cũng vậy.
Toàn bộ tiêu cục gần như bị bao phủ một nửa trong cơn mưa tên, nhiều nhân viên hộ tống đang sinh hoạt ở sân không hề phòng bị đột nhiên trúng tên.
Chỉ chốc lát, khắp nơi trong tiêu cục vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng phản ứng của mọi người cũng rất nhanh, các nhân viên hộ tống ở trong phòng đều giơ nắp nồi, bàn và các vật khác vọt ra ngoài sân, che chắn cho các đồng đội bị thương ở phía trước.
Còn một số người cầm lấy dao phay, lưỡi liềm, giáo trúc và các loại vũ khí khác nhảy lên nơi cao hơn, chuẩn bị phản công.
Khỉ nhìn thấy kẻ địch là cấm quân, không ít nhân viên hộ tống sửng sốt.
Bởi vì cấm quân là thủ vệ của hoàng thành, cũng là biểu tượng của hoàng thất, tấn công cấm quân chính là tạo phản.
Hậu quả quá nghiêm trọng, các nhân viên hộ tống không ai dám ra tay.
“Các ngươi còn đứng ngây người ra làm gì đó, đánh lại cho ta!
Trước cổng của tiêu cục, Tào Đông nhìn thấy nhân viên hộ tống gác cổng bị bắn gần như thành con nhím, tức giận tới mức đỏ cả hai mắt.
Anh ta hiểu được rằng, Tứ hoàng tử đang quyết tâm ra tay với tiêu cục Trấn Viễn.
Vì vậy Tào Đông cũng không ôm hy vọng may mắn nữa, nhìn thấy cấm quân đang bày trận bắt đầu tiến lại gần, anh ta ngay lập tức ra lệnh đáp trả.
“Tào đại ca, nếu Tứ hoàng tử đã ra tay với chúng ta, vậy là đã hoàn toàn trở mặt rồi. Bọn chúng sẽ không tha cho các tiêu cục ở nơi khác, cũng sẽ không buông tha cho tiên sinh và điện hạ đâu!”
Lạc Lan vội nói: “Huynh cầm cự trước đã, ta truyền tin ra ngoài!”
Nói xong, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, Lạc Lan chạy về phía sân sau.
Hiện giờ tiêu cục đã bị cấm quân bao vây, phái người đưa tin ra ngoài chắc chắn là không được, chỉ có thể trông cậy vào bồ câu đưa thư.
Một lúc sau, hai con chim bồ câu đưa thư tung cánh bay lên, nhưng mới ra tới gần bức tường đã bị một cơn mưa tên dày đặc bắn rơi.
“Bao vây nơi này tới chết cho ta, một con muỗi cũng không được để lọt ra ngoài!”
Giáo úy cấm quân lạnh mặt hô.
Theo kế hoạch, hắn ta mượn cớ để vào lục soát tiêu cục, sau đó sẽ khống chế nơi này, nhưng kế hoạch sắp thành công thì Lạc Lan lại xuất hiện.
Nên hắn ta mới buộc phải tấn công.
Năng lực chiến đấu của nhân viên hộ tống thì ai cũng biết, sau trận chiến này, không biết hắn ta phải mất tới bao nhiêu thuộc hạ.
Tân hoàng lên ngôi, những thuộc hạ này sẽ là cái bệ nâng đỡ hắn ta lên, nếu chết quá nhiều người, hắn ta sợ là không giữ được chức vụ.
Nhưng hắn cũng không dám dừng lại, lại càng không dám để bồ câu đưa thư truyền tin tức đi.
Lạc Lan nhìn thấy bồ câu đưa thư bị bắn rơi xuống thì nhíu mày lại.
May mắn thay, kinh thành và làng Tây Hà thường xuyên liên lạc, nên số chim bồ câu đưa thư cũng được chuẩn bị nhiều hơn, Lạc Lan tranh thủ sai người khiêng Lông bồ câu ra giữa sân của tiêu cục.
Chỗ này cách bức tường về mỗi hướng
cũng khá xa, chim bồ câu có thể bay lên cao hơn.
Vì để tăng xác suất số chim bồ câu có thể bay đỉ thành công, Lạc Lan cho thả lần thứ hai là hơn mười con.
Lần này vận may không tệ, có ba con chim bồ câu đưa thư bay tương đối cao, vượt ra ngoài tầm bắn của cung tên, cất cánh bay về phía Tây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK