Trên mặt biển, đội thuyền khổng lồ gồm hàng trăm con thuyền đánh cá lớn nhỏ được ca-nô và quân hạm hộ tống từ từ tiến vào cầu xếp dỡ hàng hóa.
Trên mỗi boong thuyền của thuyền đánh cá đều chất đầy rong biển như một ngọn núi nhỏ.
Để vận chuyển được nhiều hơn, trong khoang thuyền của tất nhiều thuyền đánh cá đều chất đầy rong biển, ngư dân sống trong những khoảng trống giữa các ngọn núi rong biển.
“Bội thu rồi! Thế này là bội thu rồi!”
Giọng điệu Kim Phi run lên vì phấn khích.
Trịnh Trì Viễn trở về trước bằng ca-nô, thấy Kim Phi trên cầu xếp dỡ hàng hóa, không đợi ca-nô dừng hẳn đã hành lễ với Kim Phi: “Tiên sinh!”
“Trịnh tướng quân vất vả rồi!”
Kim Phi vui vẻ đáp lễ Trịnh Trì Viễn .
“Không vất vả, đây vốn là công việc của ta!”
Trịnh Trì Viễn khiêm tốn khoát tay.
“Rong biển ở đảo Mạo Lãng còn lại bao nhiêu?” Kim Phi hỏi: “Với quy mô này, còn có thể hái mấy lần nữa?”
“Bây giờ còn nhớ chúng ta đậu thuyền trên đảo Mạo Lãng ở góc nào không?” Trịnh Trì Viễn hào hứng trả lời: “Lần thu hoạch này thậm chí còn chưa bằng 10% góc đó, theo cách tiên sinh nói thì chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi!”
“Góc đậu quân hạm sao?” Kim Phi hỏi.
“Đúng vậy!” Trịnh Trì Viễn gật đầu.
“Nhiều rong biển như vậy, còn chưa bằng 10% góc đó sao?” Kim Phi rất kinh ngạc hỏi.
Khi đó đi đến đảo Mạo Lãng, vì diện tích của quân hạm quá lớn nên không vào vịnh mà dừng vùng ven khu vựa rong biển.
Nơi đậu thuyền là khu vực hình tam giác, cũng là nơi hái rong biển đầu tiên.
“Tiên sinh, có điều ngài không biết, rong biển ở dưới nước phát triển rất dày đặc, vớt hết tầng trên cùng ở dưới còn có thêm một tầng nữa.
Trịnh Trì Viễn phấn khích nói: “Hơn nữa rong biển ở tầng dưới còn dày hơn tầng trên! Ta sắp xếp những người khác đến nơi khác vớt rong biển thử xem, phát hiện rất nhiều nơi đều như vậy!”
“Tốt quá rồi! Tối quá rồi! Tốt quá rồi!”
Kim Phi kích động nói ba lần tốt quá rồi.
Theo những gì Trịnh Trì Viễn nói, tổng thể lượng dự trữ còn nhiều hơn y dự đoán.
“Quá trình hái rong biển có thuận lợi không?”
“Thuận lợi, rất thuận lợi!” Trịnh Trì Viễn nói: “Thật ra hái rong biển rất đơn giản, chỉ dùng hai tay để hái, ngư dân đều biết hái, cho dù trước kia chưa từng ra biển cũng có thể học được rất nhanh.”
“Vậy có phải chúng ta có thể tuyển thêm càng nhiều thuyền đánh cá và ngư dân tham gia việc hái rong biển không?” Kim Phi hỏi.
Bất cứ lúc nào Giang Nam và Trung Nguyên cũng có thể thiếu lương thực, dù rong biển trên biển nhiều hơn nữa Kim Phi cũng thấy không yên tâm.
Chỉ có khi hái rong biển về rồi đem đi phơi, sau đó vận chuyển đến Giang Nam và Xuyên Thục thì Kim Phi mới có thể yên tâm.
“Ta cảm thấy có thể!” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Ngư dân hái rong biển nhiều, tốc độ cũng có thể nhanh hơn, cũng có thể làm cho nhiều người dân tránh được nạn đói!”
Dù là ven bờ Đông Hải hay là Giang Nam đều có nhiều ngư dân kiếm sống dựa vào sông Trường Giang và biển, vì thổ phỉ nên hiện tại ngư dân đều nhàn rỗi ở nhà.
Nếu có thể sắp xếp càng nhiều ngư dân ra biển, không chỉ có thể giải quyết được vấn đề kế sinh nhai của họ mà còn có thể nâng cao tốc độ hái rong biển.
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Kim Phi khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành lời nói của Trịnh Trì Viễn .
Phát hiện thuyền đánh cá đầu tiên đã đến gần cầu xếp dỡ hàng hóa, Kim Phi dẫn mọi người lui về phía sau, tránh quấy rầy người thợ làm việc.
Hai cần cẩu hạng nặng đã được bố trí ở cuối cầu xếp dỡ hàng hóa, một máy phụ trách bên trái, máy còn lại phụ trách bên phải.
Thuyền đánh cá đã thu cánh buồm lại, được kéo bằng dây thừng của cần cẩu, từ từ tiến lại gần, cuối cùng neo vững chắc vào bên trái cầu xếp dỡ hàng hóa.
Trước khi thuyền đánh cá chất rong biển lên, đều đã đặt mấy thanh gỗ bên dưới theo yêu cầu, Tả Phi Phi chỉ huy thợ nhét ống thép to bằng quả trứng vào đáy núi rong biển dọc theo mép thanh gỗ theo cách đã làm thử trước đó.
Đã chuẩn bị các lỗ nâng ở hai đầu ống thép, luồn dây qua lỗ nâng, sau đó dùng cần cẩu nâng lên xe kéo đã chuẩn bị sẵn trên cầu xếp dỡ hàng hóa là được.
Ước chừng phải ba chiếc xe kéo mới có thể kéo hết rong biển trên thuyền đánh cá thứ nhất.
Rong biển đã được làm sạch khi vớt, sau khi xe kéo đưa rong biển lên bờ, những người thợ đợi trên bờ lập tức trải rong biển và đặt lên dây phơi như tấm ga trải giường.
Kim Phi đi giữa giàn phơi rong biển, giống như lão nông dân có kho lương thực được chất đầy ắp, trong mắt ngập tràn niềm vui vì bội thu.
Tả Phi Phi tuy đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn đánh giá thấp số lượng rong biển ngư dân mang về.
Đội thuyền mới dỡ được 1/3 rong biển, dây thừng trên bãi phơi đã được sử dụng gần một nửa rồi.
Tả Phi Phi nhanh chóng phát hiện vấn đề này, vừa bảo trợ thủ chỉ huy dỡ hàng, bản thân lại lên bờ, đích thân huy động thợ làm thêm giờ, cắm cọc trên mặt đất, kéo dây thừng.
Cũng may gần đây cô ấy tuyển rất nhiều thợ, cọc và dây thừng cũng nhiều, tốc độ cắm cọc và kéo dây thừng cũng nhanh, nếu không sẽ không có nơi để phơi rong biển.
Đến tận đêm khuya việc dỡ hàng và phơi khô mới kết thúc, rất nhiều người thợ tại bãi phơi mệt đến mức gần như khuỵu xuống.
Kim Phi cũng không nghỉ ngơi, y và Nhuận Nương dẫn đội nấu ăn của nhân viên hộ tống đi nấu cháo và bánh bao, đưa đến thăm những người thợ.
Có rất nhiều người thợ trước đây từng làm tá điền và trưởng cung cho địa chủ, thường giúp địa chủ làm việc, làm việc vất vả cả ngày, có thể ăn miếng cháo loãng đã tốt lắm rồi.
Làm việc ở chỗ Kim Phi, không chỉ có lương, có cháo cá rong biển, vậy mà còn có bánh bao.
Nhất thời những người thợ đều cảm thấy hôm nay mệt như vậy cũng đáng.
“Tiên sinh, xem ra phải mở rộng bãi phơi rồi!”
Tả Phi Phi nhân lúc thợ đang ăn cháo đã tìm Kim Phi thương lượng: “Hay là ngày mai ta dẫn người đi dọn dẹp bãi biển vịnh Cù Gia nhé?”
Cô ấy biết ở đảo Mạo Lãng còn thu được rất nhiều thuyền của cướp biển, lần này bãi phơi chỉ được được dùng để phơi rong biển được thuyền đánh cá mang về, nếu lần sau thuyền của cướp biển và thuyền đánh cá cùng đi hái rong biển về thì bãi phơi sẽ không đủ dùng.
Chưa kể trước đây Kim Phi đã thương lượng với Trịnh Trì Viễn về chuyện mở rộng quy mô.
Hiện tại đã không đủ dùng rồi, có thể tưởng tượng được sau này mở rộng quy mô sẽ thế nào.
“Dọn dẹp sân bãi ở vịnh Cù Gia cũng được, nhưng không cần gấp quá.”
Kim Phi nói: “Xây dựng bãi phơi ở vịnh Cù Gia không khó, nhưng lại không có nhà kho, khi phơi rong biển còn phải đưa vào khu vực nhà kho, rất tốn thời gian, trước mắt cứ tập trung phơi ở bãi phơi này.”
“Ta biết rồi.” Tả Phi Phi nói: “Ta chỉ sợ bãi phơi này không đủ dùng, ảnh hưởng đến việc quan trọng của tiên sinh.”
“Thực ra cho dù mở rộng quy mô hái rong biển thì cũng không nhanh như vậy, những việc như sàng lọc, tuyển người, huấn luyện đều cần phải có thời gian, tạm thời sân bãi này cũng đủ dùng rồi.” Kim Phi nói.
“Tiên sinh, chỉ riêng rong biển do thuyền đánh cá đưa về đã chiếm hết bãi phơi rồi, thuyền thu được từ cướp biển vẫn chưa được sử dụng, nếu như sử dụng, bãi phơi này sao có thể đủ được chứ?” Tả Phi Phi cười khổ.
“Phi Phi, mô hình hiện tại có vấn đề, lần sau ra biển sẽ điều chỉnh lại, đến lúc đó không gian sẽ đủ.” Kim Phi nói.
“Mô hình hiện tại có vấn đề ư?” Tả Phi Phi sửng sốt: “Vấn đề gì vậy?”