Binh lính do Gada lãnh đạo đều là cựu binh đã trải qua sa trường, nhưng cựu binh cho dù có hung hãn đến đâu, khi đối mặt với tình huống phải chết chắc thì cũng biết sợ.
Cuộc chiến chỉ vừa bắt đầu được một nén nhang, binh lính phe địch khồng ngừng buông vũ khí xuống đầu hàng.
Đáng tiếc là Ngưu Bôn cứ như không nhìn thấy, nhân viên hộ tống vẫn tấn công không ngừng.
Kẻ địch thấy đầu hàng không được, điên cuồng triển khai phản công tới nhân viên hộ tống.
Nhưng đối mặt với vòng vây hỏa lực dày đặc xen lẫn giữa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, bọn chúng có điên cuồng hơn nữa cũng không xông qua được.
Trận chiến kéo dài từ sáng đến xế chiều, mấy chục ngàn quân chinh chiến phía Đông do Gada lãnh đạo, toàn bộ đều bỏ mạng ở hẻm núi!
Không một kẻ nào may mắn trốn thoát!
Mãi cho đến lúc này, Ngưu Bôn cảm thấy cơn giận kìm nén trong lòng mới tiêu tan một ít.
“Truyền tin cho Mộ Lam cô nương, bảo cô ấy triệu tập người dân, đến chở vật tư về đi!”
ở thành Tây Xuyên, từ sau khi Ngưu Bôn rời đi, Khánh Mộ Lam vần đang đợi tin tức.
Nhưng Ngưu Bôn để dề phòng Gada chạy trốn, khồng đuổi theo kẻ địch, mà thiết lập mai phục.
Quá trình này tốn mất mấy ngày.
Mấy ngày nay Khánh Mộ Lam ăn ngủ không yên, mổi ngày đều phải chạy đến phòng nuôi bồ câu mấy lần.
Chờ lâu như vậy, cô ấy cuối cùng cũng chờ được đến lúc có tin tức.
Biết được Ngưu Bôn đã tiêu diệt hết kẻ địch, Khánh Mộ Lam kích động đến đỏ cả mắt.
“A Mai, mau phái người đi gọi Chu công tử!”
Sau khi chiến dịch ở dốc Đại Mãng kết thúc, Kim Phi đầu tư mở mấy nhà xưởng ở quê hương của Chu Du Đạt.
Nhưng mấy nhà xưởng này mới hoạt động chưa được bao lâu, Gada lại đánh đến.
Cũng may Mạnh Thiên Hải đã đề phòng Gada từ lâu, trước đó đã phái người thông báo cho Chu Du Đạt, bảo anh ta vào thành ẩn náu.
Nhưng Chu Du Đạt cảm thấy trong nhà xưởng có quá nhiều công nhân, vào thành thì ngay cả một chồ ở cũng không có, rất dề bị người trong thành kỳ thị, nên không đồng ý, mà bảo công nhân tháo dỡ thiết bị rồi dần công nhân trốn vào sâu trong núi để ấn náu.
Quyết định này của Chu Du Đạt đã giúp hầu hết công nhân tránh khỏi thảm họa.
Binh lính Gada lãnh đạo chủ yếu là kỵ binh,
không giỏi hoạt động ở núi rừng, vần chưa từng vào núi.
Mãi đến khi Ngưu Bôn dần nhân viên hộ tống giành lại quyền kiếm soát thành Tây Xuyên, Chu Du Đạt mới dẫn các công nhân ra khỏi núi.
Thành Tây Xuyên bị Gada cướp bóc, người dân chịu thương vong nặng nề, vẫn phải tiến hành tái thiết sau thảm họa, không đủ nhân lực, Khánh Mộ Lam muốn nhờ Chu Du Đạt dần người đi chở vật tư về.
Chu Du Đạt biết được Khánh Mộ Lam tìm mình, vội vàng tạm ngưng công việc lại để đến.
Giúp vận chuyến một ít vật tư, không phải chuyện lớn gì, Khánh Mộ Lam cho rằng Chu Du Đạt nhất định sẽ dong ý, kết quả là sau khi cô âỳ nói xong lại thấy Chu Du Đạt lắc đầu.
“Chu công tử, kẻ địch đã bị Ngưu Bôn tiêu diệt hết rồi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Khánh Mộ Lam nghĩ là Chu Du Đạt sợ, vội vàng giải thích.
“Mộ Lam cô nương, ta không phải là sợ nguy hiểm, mà là cảm thấy nên tổ chức cho người dân may mắn còn sống sót trong thành làm chuyện này.”
“Nhưng bọn họ vừa mới trải qua cảnh tan cửa nát nhà, lúc này lại bảo bọn họ đi làm việc, e là không thích hợp lắm?”
“Không, ta cảm thấy vô cùng thích hợp!”
Chu Du Đạt nói: “Mộ Lam cô nương, ta từng trải
qua nỗi đau này nên có thể hiểu được sự đau khổ của người dân trong thành.
Bây giờ sự an ủi tốt nhất đối với bọn họ, chính là máu tươi của kẻ địch!
Để bọn họ đi xem thử kết cục của kẻ địch, như vậy mới có thể giúp bọn họ thoát khỏi ác mộng!”
“Có lý!”
Khánh Mộ Lam nghe xong, khẽ gật đầu.
Chưa cần nói đến người khác, ngay cả chính cô ấy khi nghe tin Ngưu Bôn đã tiêu diệt hết kẻ địch, cũng rất muốn đến xem chiến trường.
Đổi vị trí mà suy nghĩthử, những người dân khác chắc chắn cũng như vậy.
“Đa tạ cồng tử chỉ điểm!”
Khánh Mộ Lam chắp tay với Chu Du Đạt, ra lệnh cho người đi đến các phường trong thành để chiêu mộ người tình nguyện.
Giống như những gì Chu Du Đạt đã dự đoán, biết tin Ngưu Bôn đã tiêu diệt hết kẻ địch, thành Tây Xuyên nhanh chóng trò nên xôn xao.
Thật ra lần chiêu mộ người dân này của Khánh Mộ Lam, giống như một kiểu lao dịch.
Nếu là lúc bình thường, người dân chắc chắn sẽ phàn nàn, nhưng lần này gần như mồi người dân nhận được tin đều lập tức dừng việc đang làm, chạy đến gia nhập.
Chưa tới một canh giờ sau, Khánh Mộ Lam đã
chiêu mộ đủ số người.
Sáng sớm hôm sau, người dân lập tức ra khỏi thành, rất nhiều người dân chưa được chiêu mộ cũng đi theo sau.
Đoàn người nối dài hơn mười mấy dặm.
Chạy tới hẻm núi đang là chiến trường, vô số người dân quỳ xuống đất khóc lớn.
Bọn họ không hề sợ hãi trước cảnh tượng đầm máu trong hẻm núi, bởi vì sau khi kẻ địch đánh phá thành, tình cảnh bên trong thành còn đáng sợ hơn ở hẻm núi, bọn họ đã quen rồi.
Bọn họ đều đang kích động.
Bởi vì kẻ địch đã phải nhận báo ứng, nồi nhục và nồi hận của họ đã được giải thoát.
Nhìn cờ đen tung bay ở đỉnh hẻm núi, có mấy người dân kích động đột nhiên không ngừng quỳ lạy cờ đen.
Miệng còn hô to “Tiêu cục Trấn Viễn vạn tuế!” “Kim tiên sinh vạn tuế!”
Trong thời đại phong kiến, vạn tuế không phải muốn hô là hô.
Chỉ có Hoàng de mới được gọi bằng cách xưng hô này, kêu người khác vạn tuế, gần giống như tạo phản.
Nhưng lúc này người dân Tây Xuyên cũng rối trí rồi, làm gì để ý mấy thứ này, thấy có người dần đầu, ngày càng có nhiều người dân cũng làm theo mà quỳ
lạy cờ đen.
Trong chốc lát những tiếng hô “Tiêu cục Trấn Viễn vạn tuế!” “Kim tiên sinh vạn tuế!” đã vang vọng khắp núi rừng.
Chu Du Đạt đi theo sau thấy vậy khóe miệng hơi cong lên.
Từ xưa tới nay Tây Xuyên vẫn luôn là đại bản doanh của nhà họ Khánh, trải qua cuộc chiến ở dốc Đại Mãng, Kim Phi đã có (Tược sự ủng hộ của người dân bên ngoài thành, nhưng sức ảnh hưởng ở trong thành, vẫn thua xa nhà họ Khánh.
Bây giờ Chu Du Đạt xem như đã hoàn toàn quy thuận Kim Phi rồi, lúc làm việc đương nhiên muốn suy nghĩ cho Kim Phi.
Chu Du Đạt tin tưởng rằng trải qua chuyện này, sức ảnh hưởng ở trong thành của tiêu cục Trấn Viền và Kim Phi cũng sẽ nhanh chóng vượt qua nhà họ Khánh!
Đây cũng là một mục đích khác khiến anh ta đề nghị Khánh Mộ Lam.
Bây giờ nhìn lại, mục đích của anh ta đã đạt được fôi.
Không, kết quả này còn tốt hơn anh ta mong đợi.
ở làng Tây Hà, Kim Phi cũng nhận được tin chiến sự của Ngưu Bôn.
“Thổ Phiên xong rồi!” cửu công chúa đặt tin
chiến sự xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài: “Khồng có Gada ngăn chặn, Thổ Phiên nhất định sẽ bị chia rẽ lần nữa, đoán chừng trong mấy chục năm tới sẽ không có thời gian đến làm phiền chúng ta!”
“Thổ Phiên đã định, Lương ca đã chiếm được thành Du Quan, tiếp theo phải xem Đảng Hạng rồi!” Kim Phi quay đầu nhìn về hướng tây bắc: “Bên Hi Châu bây giờ tình hình thế nào?”
“vẫn giống mấy ngày trước, trước mắt vẫn đang đối đầu.” Cửu công chúa bất lực trả lời.
Mấy ngày trước Thiết Ngưu mang khinh khí cầu và lựu đạn tới Hi Châu, quân Trấn Viễn đang đối đầu với quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng lập tức phát động tấn công.
Nhưng lúc này bọn họ mới phát hiện, quân chinh chiến phía Nam gần như trống rồng.
Trừ đội bên ngoài đang đối đầu với bọn họ, quân chủ lực đã bí mật rút lui hết.
Thiết Ngưu tức giận đến mức nhảy dựng lên, lập tức dẫn quân Trấn Viền đuổi theo.
Nhưng đuổi theo tới tận địa phận của Đảng Hạng, vẫn không đuổi kịp kẻ địch, Thiết Ngưu cũng không dám dẫn quân vào sâu hơn, không thể làm gì khác ngoài đế quân Trấn Viền đóng quân ở biên giới, dồng thời truyền đạt yêu cầu của Kim Phi đến Đảng Hạng.
“Xem thời gian thì có lẽ sắp đến lúc Đảng Hạng trả lời rồi.” Cửu công chúa nói: “Với phong cách của
hoàng thất Đảng Hạng, e là bọn chúng sẽ không đồng ý với yêu cầu của chàng đâu.”
“Vậy thì đánh tới khi bọn chúng đồng ý mới thôi!” Kim Phi lạnh giọng nói: “Đúng rồi, nhóm Ngô Vương, Sở vương trả lời chưa?”
“Vần chưa,” Cửu công chúa lắc đầu.
“Đều là một đám người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK