Cơ thể tử sĩ cường tráng, tốc độ cũng nhanh hơn người thường rất nhiều.
Nếu không phải vì lo lắng ra tay gần khe núi sẽ kinh động đến những nhân viên hộ tống khác thì hai tử sĩ dốc hết sức chạy và đã đuổi kịp Đường Phi rồi.
Bây giờ cách khe núi cũng đã tương đối xa, nếu Đường Phi đã phát hiện ra bọn họ thì hai người quyết định tốc chiến tốc thắng để nhanh chóng đưa đầu Đường Phi về phục mệnh, cũng tránh bị đông lại ở vùng hoang dã này.
Khi chạy qua góc núi, lại nhìn thấy bóng dáng của Đường Phi.
Chỉ thấy Đường Phi đang chạy nhanh trong tuyết, vừa chạy còn vừa quay đầu nhìn.
Sau khi nhìn thấy hai người thì chạy càng nhanh hơn.
“Quả nhiên tiểu tử này đã phát hiện ra chúng ta rồi!”
Tử sĩ bên trái nhìn bóng dáng của Đường Phi giống như mèo đang nhìn chuột.
“Đừng lơ là, lính trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn đều có lựu đạn và súng kíp, chúng ta đừng để lật thuyền trong cống ngầm!”
Tử sĩ bên phải nhắc nhở nói: “Mang theo nỏ tay tịch thu được từ tiêu cục Trấn Viễn đó không?”
“Có!” Tử sĩ bên trái gỡ một chiếc nỏ tay từ thắt lưng xuống.
“Vậy ngươi bắn tên sớm chút, đừng để anh ta có cơ hội nổ súng.”
Tử sĩ bên phải nói, sau đó cũng rút ra một lựu đạn từ trên trên thắt lưng.
“Yên tâm đi!” Tử sĩ bên trái nói: “Phải nói rằng, cái nỏ của tiêu cục Trấn Viễn này thật sự rất có ích, tiết kiệm được sức lực, hơn nữa còn rất chuẩn, tầm nhìn bắn còn xa, đáng tiếc là hai tấm sắt này quá dễ hỏng.”
Thật ra, với kỹ thuật luyện sắt ở làng Tây Hà hiện tại, hoàn toàn có thể chế tạo ra loại thép bền hơn, thay thế linh kiện hiện tại, nhưng tấm thép này cũng được xem là một trong những kỹ thuật chống trộm cắp độc đáo của nỏ nên Kim Phi không thay thế nó.
Nếu như vậy, cho dù địch cướp được nỏ đi chăng nữa thì nếu không có linh kiện thay thế thì cũng không dùng được.
Chiếc nỏ trong tay tử sĩ này được lấy từ nhân viên hộ tống, linh kiện đã được thay mới, còn có thể dùng một thời gian dài.
Người tử sĩ này giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lúc đầu vừa lấy được nỏ tay này thì đã thích rồi.
Được Kim Phi điều chỉnh mấy lần, nỏ tay càng dễ mang theo, uy lực và độ chính xác cũng mạnh hơn trước.
Nếu mũi tên không đủ còn có thể bắn bằng những viên đá nhỏ, rất tiện.
Tử sĩ bên trái giương nỏ lên, sau đó không ngừng tăng tốc tiếp cận Đường Phi.
Tử sĩ bên phải cũng cầm lựu đạn theo sát ngay phía sau.
Mặc dù thể chất Đường Phi đã được huấn luyện ở tiêu cục Trấn Viễn nhưng tốc độ vẫn thua xa những tử sĩ được luyện tập từ nhỏ.
Lúc đầu khi A Mai mới đến làng Tây Hà luyện tập đối kháng với nhân viên hộ tống, một khi cô ấy chạy thì ngay cả khỉ cũng không chạy bằng cô ấy.
Thấy Đường Phi đã sắp vào tầm bắn của nỏ, tử sĩ chạy ở phía trước đột nhiên cảm thấy dưới chân đã đạp phải một vật gì đó cứng.
Hắn nghĩ rằng là đá vì vậy không quan tâm.
Nhưng giây tiếp theo tử sĩ đã nghe thấy tiếng vang lớn, sau đó cơ thể nhẹ bỗng, cả người bay lên.
Sau khi rơi xuống đất, tử sĩ mới cảm giác được hai chân, bụng dưới và sau lưng đau nhức!
Xung đột giữa tiêu cục Trấn Viễn và người của Tần vương vẫn chưa dừng lại, thời gian trước, sau khi nghiên cứu ra mìn, nhân viên hộ tống của Đại Tản Quan đã bắt đầu sử dụng.
Sĩ tử cũng đã từng nghe người ta nói, nhưng vì rất ít người sử dụng mìn nên hắn không để ý.
Cuối cùng bây giờ hắn cũng đã ý thức được bản thân đã trúng chiêu rồi!
Vì sợ bước hụt nên khi tử sĩ đuổi giết Đường Phi vẫn luôn đi theo dấu chân của Đường Phi.
Chắc chắn Đường Phi đã nghĩ đến điểm này nên đã đặt lựu đạn trước vào nơi anh ta đã đi qua.
“Anh ta đã đặt lựu đạn khi nào vậy chứ?”
Đầu tử sĩ đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.
Sau đó hắn nhớ ra cơn gió mạnh vừa rồi.
Chắc chắc Đường Phi đã đặt lựu đạn nhân lúc đó.
Vì vậy, có lẽ Đường Phi đã phát hiện ra bọn họ từ sớm rồi!
Nghĩ đến đây, tử sĩ muốn nhìn xem Đường Phi ở nơi nào, nhưng toàn thân hắn đã bị mắc kẹt trong tuyết sâu hơn nửa mét, không nhìn thấy gì.
Tử sĩ đang chuẩn bị cố nén đau đớn vươn người lên xem thì đột nhiên lại nghe thấy hai tiếng nổ.
Sau đó một tử sĩ khác cũng rơi xuống bên cạnh hắn với tiếng uỵch lớn.
Nhưng khác với tử sĩ thứ nhất là, tử sĩ thứ hai bị thương ở phần trên cơ thể chứ không phải ở chân và bụng.
Chỉ thấy đầu và ngực của nhân viên hộ tống thứ hai đã bị đánh chảy máu, lúc này hắn đã tắt thở.
Cách đó hơn hai mươi mét, nửa người bên trái của Đường Phi đã nhuốm máu đỏ, tai trái cũng xuất hiện một vết thương.
Nhưng Đường Phi giống như không cảm giác được, tay trái cầm súng kíp, tay phải nhanh chóng nạp đạn.
Sau khi nạp đạn xong, anh ta không lập tức đến gần hai tên tử sĩ mà bắn một phát súng về phía cách vị trí tử sĩ thứ nhất rơi xuống hơn hai mươi mét.
Tên tử sĩ đó vẫn chưa chết, chỉ cảm thấy hai chân cùng chìm xuống sau đó cảm thấy đau nhức thấu tim.
Nhưng hắn cắn răng chịu đựng không hét lên và chỉ lặng lẽ giơ tay trái lên, vận sức lực sau đó vỗ xuống đất, cả người thế mà đã bật lên.
Vừa mới bật lên, tử sĩ đã giơ chiếc nỏ trong tay phải lên.
Trước khi đến, mưu sĩ Tô tiên sinh đã giải thích với họ về súng kíp, bọn họ biết nạp súng kíp sau khi sử dụng sẽ rắc rối hơn nhiều so với nỏ cầm tay.
Nỏ cầm tay của hắn đã được gắn mũi tên, chỉ cần hắn có chút thời gian để thở thì hắn đã có thể bắn trúng Đường Phi.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Đường Phi, mồ hôi lạnh sau lưng đã toát ra.
Chỉ thấy mỗi tay Đường Phi cầm một khẩu súng kíp, họng súng đen ngòm đã chĩa vào mình.
Tử sĩ vẫn chưa kịp điều chỉnh hướng của nỏ thì đã nhìn thấy súng kíp trong tay Đường Phi toát ra luồng khói đen.
Sau đó, tử sĩ giống như bị xe ngựa lao như tên bắn đụng phải, bay thẳng ra ngoài.
Trước khi chết, cuối cùng hắn cũng đã biết tên tử sĩ còn lại đã chết như thế nào...
Những hắn vẫn không thể hiểu, sao Đường Phi lại mang theo hai khẩu súng kíp.
Thực ra không chỉ mình Đường Phi mang theo hai khẩu súng kíp mà nhân viên hộ tống nào đến Đại Tản Quan báo tin đều mang theo hai khẩu.
Dù sao lúc trước ở trong khe núi, những nhân viên hộ tống đã bị thương vong nặng nề, rất nhiều súng kíp của nhân viên hộ tống đều không dùng được.
Cho đến lúc này, Đường Phi vẫn không dám lơ là, thay vào đó là luân phiên hai tay, nhanh chóng nạp đạn vào cả hai khẩu súng, sau đó mới cẩn thận đi lên phía trước, bắn vào đầu hai tên tử sĩ một phát nữa.
Sau khi xác nhận hai tên tử sĩ đã chết rồi, lúc này Đường Phi mới tìm một tảng đá lớn để tránh gió, cắn răng bắt đầu kiểm tra vết thương.
Hai tiếng nổ vừa rồi tên tử sĩ thứ nhất nghe thấy, tiếng nổ thứ nhất là lựu đạn tên tử sĩ ném, tiếng nổ thứ hai là tiếng súng kịp.
Dù Đường Phi đã bắn chết tên tử sĩ thứ hai bằng súng kíp, nhưng anh ta cũng bị sắt bắn ra từ quả lựu đạn bắn vào vai trái và tai trái.
Dù tai trái đã bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng, dùng vải xô băng lại là được, nhưng hạt sắt trên vai trái cần phải được lấy ra càng sớm càng tốt, nếu không bước một bước sẽ rất đau, hơn nữa rất dễ bị nhiễm trùng.
Đường Phi lấy ra một cây dao găm quân dụng từ trên chân, rồi lấy ra cây kim và sợi chỉ giấu trong chuôi kiếm.
Sau đó anh ta cắn vào tay cầm bằng gỗ của súng kíp, dùng dao găm quân dụng rạch một đường nhỏ trên vai trái, sau đó cố gắng dùng ngón tay lấy ra một hạt sắt có kích thước bằng hạt gạo!