Kim Phi là người quyết đoán, nếu đã quyết định tìm kiếm bông vải và lúa nước L thì sẽ không chậm trễ.
Trong lúc y giải thích bản đồ thế giới cho Cửu công chúa, thì Đại Lưu cũng đang tuyển chọn nhân viên hộ tống.
Lần này khác với những lần hộ tống thông thường, do phải đi đến nơi rất xa, nói không chừng một hai năm cũng chưa về.
Thế nên Kim Phi không ép buộc phân công mà cho nhóm nhân viên hộ tống tự đăng ký.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng đang thu xếp tuyển người.
Tới chạng vạng, Đại Lưu đã tìm đủ người, cầm danh sách chạy tới biệt viện Cửu công chúa.
Nhìn thấy Thấm Nhi đang canh giữ ở cửa sân, anh ta đĩnh đạc nói: "Thấm Nhi, đi gọi tiên sinh, ta có chuyện tìm ngài ấy."
"Hả?" Thấm Nhi liếc mắt nhìn Đại Lưu một cái.
“Thấm Nhi tỷ tỷ, xin thông báo một tiếng, tiểu nhân muốn gặp tiên sinh.”
Đại Lưu vội vàng cúi đầu chắp tay, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn.
"Đứng sang một bên, đừng chặn cửa, chờ chút!"
Lúc này, Thấm Nhi mới hài lòng xoay người đi vào trong sân.
Cô ấy gõ cửa thư phòng: “Điện hạ, Đại Lưu đến gặp tiên sinh!”
“Ta biết rồi!”
Trong phòng truyền ra giọng nói của Cửu công chúa.
Nhưng đợi được vài phút thì cửa mới mở ra.
Thấm Nhi vô thức liếc nhìn thắt lưng của Cửu công chúa, quả nhiên nó lại khác với lúc sáng sớm khi Châu Nhi thắt.
Sắc mặt cô ấy cũng không đúng lắm.
Bỗng Thấm Nhi có cảm thấy như củ cải trắng mình đã nuôi trồng từ nhỏ đột nhiên bị lợn ăn mất.
Vấn đề là củ cải trắng này tự mọc chân ra, rồi ba chân bốn cẳng chạy vào miệng lợn.
Thấm Nhi không dám lắm chuyện với Cửu công chúa, chỉ có thể hung dữ liếc nhìn Kim Phi.
Mà Kim Phi có phải là loại người nuốt giận và nhường nhịn khi bị khiêu khích không?
Dĩ nhiên là không.
Vốn dĩ y đang định rời đi, nhưng khi thấy Thấm Nhi trừng mắt, y lại dừng lại, chỉ vào má mình ra hiệu cho Cửu công chúa hôn mình.
“Đi nhanh đi!”
Cửu công chúa tức giận đẩy Kim Phi về phía cửa phòng.
“Không hôn thì không đi!”
Kim Phi dứt khoát ngồi lại nói: “Thấm Nhi, đi ra ngoài nói với Đại Lưu bảo hắn đợi đi.”
"Đáng ghét!”
Cửu công chúa mắng một tiếng, cúi người xuống hôn nhẹ lên mặt Kim Phi một cái.
Cuối cùng Kim Phi cũng hài lòng, dưới ánh mắt sát khí của Thấm Nhi, y chắp tay ra sau lắc lư rời đi.
Đến cửa, Đại Lưu vội vàng chạy đến chào đón.
Anh ta còn nhân cơ hội ngó vào trong sân.
Kim Phi thấy thế, thì vội vàng đứng sang một bên.
Lúc này, Thấm Nhi đang rất tức giận, nhưng không dám trút giận lên Kim Phi và Cửu công chúa, kết quả Đại Lựu lại hứng đòn...
Đại Lưu mới vừa thò đầu ra ngoài, đã nhìn thấy một đôi bàn tay màu hồng phấn dần phóng đại lên.
Sau đó lại nhìn thấy vô số ngôi sao vàng hiện lên trước mắt, đầu óc choáng váng.
Phụt!