Bọn thủy tặc bị đẩy lùi hết đợt này đến đợt khác, lao lên hết đợt này đến đợt khác.
Hơn nữa, ông hai đã trở nên xảo quyệt hơn. Ông ta không còn cho bọn thủy tặc tụ tập lại với nhau nữa, thay vào đó, ông ta phân tán các cuộc tấn công của họ.
Bằng cách này, chúng sẽ có thể làm cạn kiệt nguồn vũ khí của những nhân viên hộ tống càng nhiều càng tốt.
Bọn Hầu Tử bay trên khinh khí cầu tới, tất nhiên không mang theo nhiều vũ khí.
Sau khi kiên trì một nén nhang, tất cả mũi tên của chiếc nỏ nặng nề đã cạn kiệt, chỉ còn lại một quả lựu đạn bỏ túi.
Nạp đạn lại cho máy bắn đá cũng quá chậm...
Chiến tuyến của nhân viên hộ tống không ngừng lui về phía sau.
Chiến đấu lâu như vậy, Hầu Tử đã nhận ra ông hai đang chỉ huy trận chiến từ phía sau.
Chỉ cần hạ gục được người này, bọn thủy tặc tất không đánh tự thua.
Nhưng ông hai cứ núp sau những tảng đá, khiến cho việc bắn tầm xa không thể thực hiện được.
Thấy địch đã đi được nửa đường núi, Hầu Tử càng mất kiên nhẫn.
Nhanh chóng ra lệnh cấp dưới ném bom chớp sáng, sau đó lao xuống sườn núi cùng một tiểu đội nhân viên hộ tống, chạy thẳng đến chỗ ông hai.
Đây là lần đầu tiên bom chớp sáng được sử dụng trên đảo Giải Kiềm, bọn thủy tặc không hề phòng bị ngay lập tức trúng chiêu và đều bị mù.
Đám người Hầu Tử như đi vào chốn không người, thuận lợi vọt tới phía sau tảng đá lớn, chém ông hai một đao.
Sau đó, họ quay trở lại và bắt đầu tấn công điên cuồng vào những tên thủy tặc bị mù.
Bọn thủy tặc đã mất dũng khí từ lâu. Bây giờ, khi lấy lại được thị lực, thấy ông hai bị giết, họ càng chạy nhanh hơn.
Ở đây thật kinh khủng!
Bọn họ không biết, điều kinh khủng thật sự đang chờ phía trước.
Ở dưới chân núi, trận chiến đã nổ ra.
Chiến đấu đao thật súng thật là cách tốt nhất để đánh giá các chiến sĩ.
Bên nào tinh nhuệ, bên nào chỉ là một đám ô hợp, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.
Tổng cộng chỉ có vài trăm nhân viên hộ tống, một số ở lại hạm đội thủy quân để vận hành nỏ và máy bắn đá hạng nặng.
Đại Tráng và Hầu Tử dẫn theo hai trung đội.
Cho nên tổng số nhân viên hộ tống đi theo Hàn Phong đến đảo chỉ khoảng năm trăm.
Mà thủy tặc có hơn ngàn người, nhiều hơn gấp đôi so với các nhân viên hộ tống, hơn nữa chúng cũng chiếm lợi thế khi đang tác chiến trên địa hình sân nhà.
Nhưng đối mặt với sự công kích của các nhân viên hộ tống, bọn thủy tặc thật sự giống như Kim Phi nói, cứ như gà chó vô dụng, đám người nhân viên hộ tống vừa đánh đã rã.
Các nhân viên hộ tống vẫn đang trong đội hình kinh điển, binh lính nam mặc áo giáp đen ở phía trước, binh lính nữ cầm nỏ ở phía sau, giống như xe ủi đất, tàn nhẫn nghiền nát ép tới.
Hơn một ngàn tên thủy tặc đã bị hàng trăm nhân viên hộ tống ép vào khoảng đất trống trên sườn núi.
Phía sau đất trống, có một vách đá cao hơn mười trượng.
Trên chiến hạm, Kim Phi phát hiện thắng lợi đã được định, quay đầu nói: "Đại Lưu, chuẩn bị thuyền nhỏ, chúng ta cũng lên đảo."
Trịnh Trì Viễn sợ hết hồn khi nghe tin Kim Phi chuẩn bị lên đảo.
Khi hai quân giao chiến, chủ tướng sẽ không đích thân ra tiền tuyến.
Không chỉ vì sợ chết, mà còn vì nếu chủ tướng một khi bị thương nhất định sẽ khiến sĩ khí quân ta suy giảm nặng nề.
Làm không tốt sẽ thất bại nặng nề, thay đổi thế cục.
Nhưng lại nghĩ chủ ý của Kim Phi trước giờ vẫn luôn rất đúng, Trịnh Trì Viễn vừa há miệng, cuối cùng cũng không mở miệng can ngăn mà chỉ nhìn Kim Phi lên đảo.
Trước khi lên đường, Kim Phi không biết mình đã đọc bản đồ do ngư dân vẽ bao nhiêu lần, có lẽ y còn quen thuộc với đảo Giải Kiềm còn hơn bọn thủy tặc.
Sau khi lên đảo, y không dừng lại chút nào, chắp hai tay sau lưng đi về phía bắc.
Trong khi cuộc chiến vẫn đang diễn ra, rất nhiều nhà lá đổ sập do lửa từ những ngọn đuốc, toàn bộ hòn đảo tràn ngập những tiếng la hét chết chóc, ánh lửa lan tràn khắp nơi.