“Sốt ruột cái gì?”
Ông lão liếc nhìn con trai, quở trách: “Đã mấy chục tuổi rồi mà chẳng có xíu bình tĩnh nào cả”.
Trên thế giới không thiếu những người có khả năng đặc biệt, Kim Phi phát hiện thời tiết kỳ lạ, suy đoán đến việc mấy năm tới khả năng sẽ là mấy năm nạn đói, những người khác cũng đoán thế.
Trong số những người lạ mà nhà họ Tạ lôi kéo có một người rất giỏi trong việc quan sát các hiện tượng thiên văn, cũng thích sưu tầm những thông tin liên quan từ các loại sách cổ, cũng đưa ra suy đoán tương tự.
Thế nên vài năm gần đây nhà họ Tạ tiêu tốn không ít vàng bạc tích lũy khá nhiều lương thực.
Bận rộn hơn một năm, kết quả bây giờ toàn bộ kho lương thực đều bị cướp sạch, người trung niên thân là gia chủ nhà họ Tạ, sao có thể không lo lắng cho được?
Nhưng gia phong của nhà họ Tạ rất nghiêm, mặc dù người đàn ông trung niên là gia chủ, bị ông lão mắng cũng chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, ép mình phải bình tĩnh lại, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Cha dạy con chí phải, chuyện này hơi khó giải quyết, là con trai nóng vội”.
“Chỉ một đám thổ phỉ thôi, có gì khó giải quyết chứ?”, ông lão bất mãn nói.
“Cha, đây không phải là thổ phỉ tầm thường…”
Người trung niên cứ nghĩ vừa rồi mình giải thích chưa rõ, muốn giải thích lại lần nữa nhưng vừa nói xong câu đó đã bị ông lão ngắt lời.
“Cho dù chúng là thổ phỉ thế nào, chỉ cần là thổ phỉ thì là phỉ”.
Ông lão lạnh nhạt nói: “Gặp phải thổ phỉ, các con không đi báo quan, để quan tiêu diệt thổ phỉ, chạy đến đây làm gì?”
“Nhờ quan đi tiêu diệt thổ phỉ?”
Mắt người trung niên và ba người Trần gia quỳ dưới đất lập tức sáng lên.
Phải nhỉ, cho dù người cướp lương thực là ai cũng đều là thổ phỉ.
Chỉ cần là thổ phỉ, quan phủ phải vào cuộc.
Đội đặc chiến mà Cửu công chúa phái đến chỉ đánh chết cả nhà Tương vương, vơ vét tài sản trong Tương vương phủ nhưng không mặc kệ các quan viên khác.
Thế nên quan phủ và quan viên ở khắp nơi đều vẫn ở đó, quan phủ cũng miễn cưỡng hoạt động.
Chỉ là trước kia thổ phỉ không dám chọc tức đám người Trần gia, hơn nữa sự việc này có liên quan rất lớn nên họ không dám tự mình quyết định, cũng không nghĩ tới phương diện này.
“Cha, theo miêu tả của đám người Trần Nhị, sức chiến đấu của đám thổ phỉ này không hề yếu, chỉ dựa vào binh phủ quận Trường Lĩnh chưa chắc có thể đánh bại được chúng nhỉ?”
Người trung niên lo lắng nói: “Hơn nữa tính kỷ luật của binh phủ cũng quá kém”.
Binh phủ không giỏi đánh nhau, nhưng đều giỏi đánh bài các thứ, nếu là thời thái bình thịnh vượng, có lẽ tướng lĩnh binh phủ không dám đắc tội nhà họ Tạ, nhưng bây giờ thiên hạ đang loạn, khó có thể nói liệu binh phủ có còn nghe lời hay không.
Nếu để binh phủ chiếm kho lương thực, rồi quay ngược lại bắt chẹt nhà họ Tạ thì cũng sẽ rất phiền phức.
“Đánh không lại binh phủ, các ngươi không thể giúp binh phủ sao?”, ông lão bực mình nói.
Người trung niên bị mắng cũng không tức giận, ngược lại thầm khen ngợi một câu, đúng là gừng càng già càng cay.
Đúng thế, có thể là binh phủ không đánh thắng được thổ phỉ nhưng dưới trướng của đám người Trần gia có rất nhiều binh lính tư nhân, sức chiến đấu của binh lính tư nhân mạnh hơn binh phủ rất nhiều.
Tìm binh phủ ra tay chẳng qua chỉ là một cái cớ để đề cao đạo đức, lúc tác chiến thật sự, cử binh lính tư nhân của nhà mình lên chẳng phải được rồi sao?
Ông lão thấy con trai đã hiểu ý mình thì lại trách trời thương dân, thở dài rời đi.
Nửa canh giờ sau, ba người Trần gia rời khỏi ngôi làng, quay về triệu tập người và ngựa.
Nhà họ Tạ đã cố thủ ở Giang Nam hàng trăm năm, hầu như tất cả các quan viên quan trọng ở các quận xung quanh đều nhận được sự ưu ái từ nhà họ Tạ, bảo họ bán mạng cho nhà họ Tạ có thể cần phải cân nhắc, nhưng nhờ họ phái vài binh phủ đi phối hợp với nhà họ Tạ bắt thổ phỉ thì không thành vấn đề.
Sáng hôm sau, đội bắt thổ phỉ xuất phát.
Trên danh nghĩa là binh phủ đi trấn áp thổ phỉ, nhưng thực tế ngoài vài người đi phía trước là binh phủ, những người còn lại đều là binh lính tư nhân mà nhà họ Tạ âm thầm nuôi dưỡng.
Tục ngữ có câu phép vua thua lệ làng, binh lính tư nhân mà nhà họ Tạ tập hợp lại trong vòng một đêm nhiều gấp mấy lần nhân viên hộ tống.
Thật ra theo luật lệ của Đại Khang, việc bí mật xây dựng quân đội riêng là tội cực kỳ nghiêm trọng, nếu là trước đây, nhà họ Tạ sẽ không dám kiêu ngạo như vậy, nhưng bây giờ lão hoàng đế đã bị giết, Tứ hoàng tử cũng đã chạy trốn, phiên vương như Tương vương cũng bị Cửu công chúa giết, thiên hạ loạn lạc, ai quản được họ?
Thế nên đám người Trần gia không chỉ tập hợp binh lính tư nhân mà còn trang bị áo giáp và vũ khí như giáo cho nhiều binh lính, trông có vẻ trang trọng hơn binh phủ nhiều.
Tại kho lương thực Phong Niên, bờ Nam Trường Giang.
Trần gia dẫn binh lính tư nhân đi qua đầm lầy, ép về phía kho lương thực.
Trong kho lương thực, một đội trưởng nhân viên hộ tống đặt kính viễn vọng xuống, lo lắng nói: “Vạn tiểu đoàn trưởng, nhiều người quá”.
Họ chỉ có hai đại đội, tính ra toàn bộ chưa đến ba trăm người, nhưng lúc này đối phương lại có hơn một ngàn người từ trong đầm lầy sậy bước ra.
Hơn nữa trong đầm lầy còn có bao nhiêu người thì không rõ.
“Một đám ngu ngốc, thế mà lại trốn trong đầm lầy, ngu ngốc như thế cơ chứ, cho dù có nhiều người thì có gì đáng sợ đâu chứ?”
Vạn tiểu đội trưởng cười nhạo: “Thông báo máy bắn đá số một, hai, ba, bảo họ thay bình dầu hỏa, nhắm vào đầm lầy”.
Trần gia bảo mọi người trốn vào trong đầm lầy, mục đích chẳng qua là phô trương thanh thế, hù dọa nhân viên hộ tống.
Nhưng ông ta lại quên mất dù bây giờ đã là mùa xuân nhưng đám lau sậy mới vừa mọc lên, khắp nơi trong đám lau sậy đầy sậy già đã khô héo từ năm ngoái.
Đây chính là sự khác biệt giữa cựu binh giỏi và đám ô hợp.
Lúc này Trần gia vẫn chưa nhận ra điều này, ông ta cưỡi trên một con ngựa chiến cao lớn, chậm rãi đi đến trước kho lương thực, lớn tiếng hét: “Gọi Đại đương gia của các ngươi ra đây, ông đây có chuyện muốn nói”.
“Chỉ dựa vào một tên vô lại như ngươi, chẳng qua chỉ là con chó trông nhà cho nhà họ Tạ thôi mà cũng muốn gặp Đại đương gia bọn ta à?”
Một đại đội trưởng nhân viên hộ tống cao giọng nói: “Mau cút đi, nếu không ông đây cắt đầu chó của ngươi đấy”.
“Quả nhiên hắn biết nhà họ Tạ”.
Nghe thế Trần gia híp mắt lại.
“Huynh đệ, nếu ngươi đã biết nhà họ Tạ rồi thì hẳn là biết nặng nhẹ”.
Trần gia hét lên: “Ở quận Trường Lĩnh, không ai có thể bình an vô sự sau khi đắc tội với nhà họ Tạ cả. Nhưng lão tiên sinh Tạ từ bi, nghĩ các ngươi có thể là vì đói nên không so đo với các ngươi, bây giờ các ngươi có thể rời đi, bọn ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa, còn sẽ cho các ngươi ba ngàn tải lương thực để làm lộ phí, thế nào?”
“Ngươi nghĩ ông đây cần tiền lắm sao, ba ngàn tải lương thực đã muốn đuổi ta đi à?”
Đại đội trưởng lạnh lùng nói: “Muốn đánh lén bọn ta lúc bọn ta rút lui đấy à, nên hết hy vọng đi, ông đây cầm chắc kho lương thực này.
Quay về nói lại với người họ Tạ kia là nên thức thời một chút, mau chóng đưa hết tất cả tài sản đến núi Miêu Miêu, Đại đương gia bọn ta sẽ vui, có lẽ còn có thể tha cho ông ta một mạng, nếu không đợi sau này Đại đương gia của bọn ta đích thân đến, người họ Tạ kia có muốn cầu xin tha cũng đã muộn rồi”.
“Xem ra các ngươi không chịu đi đúng không?”
Trần gia híp mắt.
“Sao nào, đe dọa ta đấy ư? Có bản lĩnh gì cứ lấy ra hết đi”, đại đội trưởng nhân viên hộ tống thờ ơ nói.
“Thiên đường có lối ngươi không chịu đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào”.
Trần gia vẫy tay với phía sau: “Bao vây chúng cho ta”.