Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình thường Đường Tiểu Bắc ở trước mặt Kim Phi là một người vô tâm, trông có vẻ giống như một cô gái đầu óc đơn thuần.

Nhưng bây giờ thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán đã phát triển, tất cả công nhân của nhiều bộ phận từ chưởng quầy, nhân viên, hậu cần, phân phối phòng kho khoảng chừng mấy chục nghìn người, hơn nữa phân bố khắp nơi của Xuyên Thục và Đại Khang.

Nếu như Đường Tiểu Bắc thật sự đơn thuần thì sao có thể quản lý nhiều người như vậy?

Những trưởng lão này chỉ là một đám người dân lớn tuổi, sao có thể là đối thủ của Đường Tiểu Bắc?

Lại thêm Đường Tiểu Bắc đã biết trước nội dung âm mưu của bọn họ và Hồng Nhị, nên chỉ tuỳ tiện giả vờ mấy câu doạ sợ với dụ dỗ thì đám trưởng lão này đã bị trấn áp rồi, bắt đầu đổ tội.

Đương nhiên đối tượng bị đổ tội chính là Hồng Nhị.

“Tiểu Bắc phu nhân, bọn ta đều là bị Hồng Nhị mê hoặc, phu nhân minh giám!”

“Tiểu Bắc phu nhân, người cũng biết nhà họ Hồng muốn chiếm trấn Ngư Khê, Hồng Nhị lại là quản gia lớn của nhà họ Hồng, ông ta lên tiếng rồi nên chúng tôi không dám không nghe!”

“Đúng đúng, Tiểu Bắc phu nhân, bọn ta cũng là bị ép thôi, người tha cho bọn ta đi!”

...

Trong phòng ở phía Đông, Hồng Nhị vừa nghe nói trưởng lão đã đẩy hết trách nhiệm lên đầu ông ta lập tức nổi giận muốn đạp cửa đi tranh luận với đám trưởng lão đó.

Nhưng ông ta vừa từ ghế đứng lên, nhân viên hộ tống ở hai phía đã đè vai của ông ta lại.

“Hồng Nhị gia, Tiểu Bắc phu nhân không cho gọi ngài, tốt nhất ngài nên thành thật ngồi ở đây, cũng đừng phát ra tiếng động đừng để cho bọn họ khó xử!”

Một nhân viên hộ tống trong đó lạnh lùng nói.

Hồng Nhị vừa nghe đã ngồi trở lại ghế, trong lòng đang điên cuồng mắng những trưởng lão đó.

Lúc trước khi bày mưu, những trưởng lão này vừa nghe nói có thể vận chuyển lậu rong biển, người nào người nấy đều vui mừng, lúc đó hận không thể dập đầu với ông ta.

Kết quả bây giờ vừa thấy Đường Tiểu Bắc phát hiện, bọn họ lại gán hết tội lên người ông ta.

Trong phòng kế ở phía Tây của sảnh tiếp khách, lúc này Hồng Đào Bình cũng đứng dậy.

Nhân viên hộ tống trong phòng này không hạn chế hành động của anh ta, nhưng Hồng Đào Bình không dự định đến sảnh tiếp khách mà là trầm mặt lại, đi đến bên cửa.

Như vậy có thể nghe dễ dàng hơn một chút.

Vừa rồi có nhân viên hộ tống tìm đến anh ta nói Đường Tiểu Bắc muốn gặp anh ta.

Tuy toà soạn nhật báo Kim Xuyên vẫn luôn tuyên truyền nam nữ bình đẳng, nhưng Đường Tiểu Bắc là vợ của Kim Phi, từ trước đến giờ Hồng Đào Bình gặp Đường Tiểu Bắc hay là Nhuận Nương đều duy trì một khoảng cách vừa đủ.

Tuy tính cách của Đường Tiểu Bắc tương đối hoạt bát một chút nhưng cũng sẽ không dễ dãi gặp mặt với đàn ông lạ mặt.

Vì vậy biết Đường Tiểu Bắc tìm bản thân, trong lòng Hồng Đào Bình vô cùng nghi ngờ.

Được nhân viên hộ tống dẫn đến nơi đóng quân lại không nhìn thấy Đường Tiểu Bắc, Hồng Đào Bình lại càng nghi ngờ hơn.

Nhưng bây giờ nghe thấy các trưởng lão nhận tội, Hồng Đào Bình lập tức hiểu Đường Tiểu Bắc tìm anh ta làm gì rồi.

“Được rồi, im miệng hết!”

Đường Tiểu Bắc đập bàn nhẹ một cái, tất cả các trưởng lão lập tức im miệng hết.

Trong phòng cũng lập tức trở nên im lặng.

“Nể tình các ngươi ngu muội không biết lại bị Hồng Nhị lừa gạt, chuyện này ta sẽ không để cho đội chấp pháp truy cứu tội của các ngươi nữa.”

Đường Tiểu Bắc lạnh lùng nói: “Nhưng cơ hội chỉ có một lần, sau này ta sẽ đích thân giám sát chuyện liên quan đến đội đánh bắt, nếu như lại phát hiện có người ở sau lưng giở trò thì đừng trách bà đây tính cả nợ mới lẫn nợ cũ!”

“Tiểu Bắc phu nhân, bọn ta không dám nữa!”

“Tiểu Bắc phu nhân, người yên tâm đi, sau này bọn ta nhất định sẽ toàn lực phối hợp người!”

Các trưởng lão ai ai cũng vỗ ngực bảo đảm.

“Hy vọng các người nhớ lấy lời nói của bản thân!”

Đường Tiểu Bắc xua tay: “Về hết đi, nói với bà con hôm nay ta sẽ đến lều cháo để phát cháo, thức ăn sẽ tốt hơn lúc trước một chút, muốn ăn thì đến sớm chút để xếp hàng!”

“Tiểu Bắc phu nhân thật sự là lòng dạ Bồ Tát mà!”

“Ta thay mặt bà con cảm ơn Tiểu Bắc phu nhân!”

Các trưởng lão vô cùng cảm ơn rồi rời đi.

Đường Tiểu Bắc nhìn bóng dáng của bọn họ, ánh mắt lạnh lùng.

Khánh Mộ Lam vẫn luôn đứng sau bức bình phong cũng đi ra: “Tiểu Bắc, cứ tha cho bọn họ như vậy sao?”

“Bọn họ chỉ là người ngu muội bị mê hoặc thôi, không cần phải tính toán với bọn họ!” Đường Tiểu Bắc nói.

Thật ra Đường Tiểu Bắc cũng không có cách.

Những trưởng lão này đều đã rất lớn tuổi rồi, ở địa phương cũng có chút uy danh, nếu thật sự nhốt bọn họ lại lỡ như ở ngục giam xảy ra chuyện bất trắc thì người trong tộc của bọn họ chắc chắn sẽ gây chuyện.

Cho dù không xảy ra bất trắc vẫn phải lo cơm cho bọn họ thì làm vậy để làm gì chứ?

Vì vậy sau khi suy nghĩ lại, Đường Tiểu Bắc vẫn quyết định tha bọn họ một lần trước, lần này xử lý kẻ chủ mưu trước.

Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bắc đưa ánh mắt ra hiệu cho cận vệ.

Hai người cận vệ chỉa ra đi đến phòng kề ở hai bên trái phải, đẩy cửa phòng ra.

Phòng kề phía Đông vừa mở, Hồng Nhị đã xông ra: “Đường Tiểu Bắc, là ai đã nói bí mật với cô?”

Đây cũng là vấn đề vừa nãy Hồng Nhị hiếu kỳ nhất.

Rốt cuộc là ai đã bán đứng ông ta?

Chuyện này cũng nhanh quá rồi chứ, từ khi trưởng lão rời đi đến bây giờ không hơn một giờ, Đường Tiểu Bắc đã biết hết rồi.

Đừng nói những trưởng lão đó mà ngay cả Hồng Nhị nghe thấy khi Đường Tiểu Bắc nói ra chính xác nội dung âm mưu của bọn họ cũng sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh.

Đồng thời ông ta cũng vô cùng tức giận, cảm thấy Đường Tiểu Bắc không tin tưởng Hồng Đào Bình, vậy mà sắp xếp mật thám ở nhà họ Hồng.

“To gan, vậy mà dám gọi thẳng tên của phu nhân, nói chuyện bất kính với phu nhân!”

Khánh Mộ Lam vừa nhìn thấy Hồng Nhị phách lối như vậy, cơn giận đột nhiên dâng lên, lạnh lùng nói: “A Mai, vả miệng!”

“Dừng tay!”

Hồng Đào Bình ra chậm một bước, vừa nhìn Mộ Khánh Lam muốn đánh Hồng Nhị, lập tức chạy nhanh vài bước chắn trước mặt Hồng Nhị.

Hồng Nhị vừa thấy Hồng Đào Bình ra thì trong lòng sợ hãi trước nhưng sau đó lại trở nên kiên định hơn.

Ông ta rất rõ sự xem trọng của Kim Phi đối với Hồng Đào Bình, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ông ta dám làm loạn.

Bây giờ Hồng Đào Bình đến rồi thì xem như ông ta đã có chỗ dựa.

Khánh Mộ Lam nghe thấy, hơi quay đầu lại nhìn Đường Tiểu Bắc một cái.

Thật ra với mức độ tức giận bây giờ của Đường Tiểu Bắc, Hồng Nhị chỉ hỏi một câu không khiến cho cô ấy vì chuyện này tức giận cũng không muốn lợi dụng chuyện nhỏ này để đánh Hồng Nhị.

Nhưng bây giờ nếu Khánh Mộ Lam đã lên tiếng, vậy mà Hồng Đào Bình còn muốn bao che thì tính chất sự việc đã thay đổi rồi.

Vì vậy Đường Tiểu Bắc cứ xem như không nhìn thấy ánh mắt của Khánh Mộ Lam vậy, vẫn cúi đầu uống trà.

Khánh Mộ Lam lớn lên ở gia tộc quyền quý lập tức hiểu ra ý của Đường Tiểu Bắc, vì thế cũng không nói chuyện nữa.

Đối với A Mai mà nói, Khánh Mộ Lam không lên tiếng huỷ bỏ mệnh lệnh ban nãy, vậy thì mệnh lệnh cuối cùng của cô ấy vẫn có hiệu lực như cũ.

Vì vậy A Mai đẩy Hồng Đào Bình ra, vừa đi lên đã là một bạt tai lên mặt của Hồng Nhị.

Cái tát hết sức của A Mai ngay cả mặt bàn cũng có thể bị nứt ra, đánh lên mặt Hồng Nhị nghĩ thôi cũng biết đau cỡ nào rồi.

Hồng Nhị bị đánh đến mức xoay hai vòng, răng trên dưới ở phía bên phải cũng bị đánh bay ra ngoài, gò má sưng lên nhanh chóng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

“Nhị thúc, ngài sao rồi?”

Hồng Đào Bình nhanh chóng đến đỡ Hồng Nhị, nhìn thấy dấu tay rõ ràng trên mặt ông ta, Hồng Đào Bình quay đầu nhìn Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc phu nhân, sao người có thể như vậy?”

“Hồng công tử, không lẽ ngươi cảm thấy Hồng Nhị không nên bị đánh sao?” Đường Tiểu Bắc cười lạnh lùng hỏi ngược lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK