Với công trạng và tài năng của Kim Phi, muốn làm quan cũng không khó.
Nhưng trước đó Kim Phi chưa từng đến kinh thành, càng không đút lót quan viên để thăng chức.
Nếu ở Thanh Thủy Cốc có người khác lập thành tích lớn như vậy, lại chỉ lấy lại được một cái danh hiệu giả, chắc chắn sẽ náo loạn. Nhưng Kim Phi thì lại không hề phàn nàn gì, sau khi đánh bại người Đảng Hạng, y lặng lẽ trở về ngôi làng nhỏ trên núi của Kim Xuyên đó.
Cũng như một câu thơ khác của y “Làm xong việc thì phất tay ra đi, không màng công danh”.
Trần Cát đâu biết những câu thơ này đều là những câu Kim Phi sao chép? Còn tưởng y có cảm xúc, sau đó viết ra nên không thể mở lời mời Kim Phi xuống núi.
Nếu Kim Phi từ chối, mặt mũi của Hoàng đế là ông ta để đâu?
Lần này Đông Man đánh vào, Trần Cát cũng hết cách mới phải sai người đi tìm Kim Phi.
Bây giờ nghe Cửu công chúa nói Kim Phi muốn giúp Đại Khang đánh giặc ngoài, Trần Cát cực kỳ vui mừng, ánh mắt nhìn Kim Phi đầy vẻ mong đợi.
Trước ánh mắt mong đợi của Trần Cát và Khánh phi, Kim Phi gật đầu.
“Nếu bệ hạ đồng ý nghe điện hạ, cắt giảm sưu thuế, cho người dân một con đường sống, cho dù thần có máu chảy đầu rơi cũng sẽ bảo vệ cho biên giới Đại Khang!”
Giọng Kim Phi không lớn nhưng có lực, nói chuyện rất có khí phách.
Mặc dù y không muốn làm quan, cũng không có hứng thú gì với quyền lực, nhưng y không muốn nhìn thấy người dân phải khổ sở.
Hàng năm Đại Khang đều phải cống nạp cho Đông Man và Đảng Hạng một số tiền lớn.
Nếu đánh bại được Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên thì sẽ có thể tiết kiệm được khoản tiền này.
Ngoài ra còn có thể làm theo lời Cửu công chúa, cắt binh giảm quan.
Nếu mấy người Kim Phi và Khánh Hoài có thể ngăn được ba nước Đông Man thì có thể cắt chức những tướng lĩnh ẻo lả vô dụng kia.
Tiết kiệm thêm được một khoản tiền lớn dành cho quân đội.
Tiết kiệm được hai khoản này, gánh nặng của dân chúng cũng giảm được một nửa!
Trấn Cát thấy Kim Phi đồng ý, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Khánh phi kích động lấy tay che miệng, không ngừng khen ngợi: “Đứa trẻ ngoan! Đứa trẻ ngoan!”
“Vũ Dương cho dù là việc cắt binh giảm quan hay đối phó với các thế gia vọng tộc quyền quý đều không đơn giản, bọn họ chắc chắn sẽ không để yên, con đã có kế hoạch chưa, con nắm chắc bao nhiêu phần?” Trần Cát hỏi.
“Phụ hoàng, con đã từng nói rồi, bệnh nặng thì phải dùng thuốc mạnh, bọn họ dám làm loạn thì con sẽ giết hết, giết đến khi nào bọn họ không dám làm loạn nữa thì thôi!”
Cửu công chúa đằng đằng sát khí nói: “Trong thiên hạ có rất nhiều người đi học muốn làm quan, đám quyền quý bị tiêu diệt sẽ tạo cơ hội cho những thư sinh nghèo, nhưng nếu không có nhân dân thì nền tảng của Đại Khang sẽ sụp đổ! Nếu bọn họ không muốn làm những việc tốt cho dân thì hãy để những người sẵn sàng làm mọi việc vì dân làm quan!”
Tần Trấn vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghe, nghe đến chỗ này không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Điện hạ rất quyết đoán, ý tưởng của người cũng rất tốt, nếu thành công Đại Khang sẽ thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất, bệ hạ cũng sẽ trở thành vị vua anh minh nhất từ trước tới nay!”
Nhưng ta muốn nhắc nhở Điện hạ một câu, căn cứ vào tin Cục tình báo thu thập được, các gia tộc lớn đều bồi dưỡng không ít tay sai, thậm chí nhiều gia đình còn có nhiều quân hơn cả quan huyện, nếu bọn họ thật sự làm loạn sẽ gây ra cuộc chiến lớn.
“Đây là một trong những lý do bổn cung nhất định phải trừng phạt đám quyền quý đó, bọn họ nuôi dưỡng gia nô gây sóng gió khắp nơi, nhất định phải tiêu diệt hết, nếu không bọn họ sẽ ngày càng phát triển thành một phe chư hầu, bảy trăm năm trước Đại Phụng bị diệt vong cũng vì lý do này không phải sao?”
Cửu công chúa nói: “Nếu bọn họ nổi loạn thì phải làm sao à? Rất đơn giản, không phải Đông Man đã tới đây rồi sao? Khi tiên sinh giao chiến với Đông Man, phụ hoàng hãy dẫn theo đám quyền quý đến tường thành quan sát, bọn họ sẽ tự biết phải lựa chọn thế nào?”
Tần Trấn nghe vậy, nhớ lại khinh khí cầu khổng lồ và lựu đạn từ trên trời giáng xuống.
Có hai thứ này, cho dù bọn quyền quý có lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ của Kim Phi.
Có Kim Phi hỗ trợ, quả thật Cửu công chúa có thể muốn giết ai thì giết!
Các thế gia vọng tộc nếu không muốn chết thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Trần Cát còn muốn nói gì đó, thì Đại thái giám Ngân Tước tiến vào.