Lúc này Cửu công chúa mới hài lòng, cười lên mắt cong như vầng trăng.
Nhìn thấy Cửu công chúa vui vẻ, Trần Cát cũng cười.
Hầu như tất cả cha vợ đều không thích con rể vì con rể cướp đi con gái bé bỏng của họ.
Cho dù Kim Phi liên tiếp đánh bại Đảng Hạng và Thổ Phiên ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng, sau khi Kim Phi vào kinh, Trần Cát vẫn rất có định kiến với y.
Nhưng sau khi Kim Phi vào kinh, hai bên tiếp xúc càng ngày càng nhiều, Trần Cát mới từ từ bắt đầu chấp nhận Kim Phi.
Lúc này nhìn thấy muôn dân đến bái lạy, khúc mắc cuối cùng với Kim Phi cuối cùng cũng tan biến.
Nhìn Kim Phi lại ngày càng thấy thuận mắt.
“Bệ hạ, cửa thành Đông và cửa thành Nam cũng có nhiều dân chúng tụ tập, người muốn qua xem không?”
Tần Trấn chạy đến, mặt đầy khó xử báo.
“Đi xem đi.”
Trần Cát xua tay nói.
Muôn dân đến bái lạy là tình huống hiếm có, ông ta phải lộ mặt đi xem.
“Bệ hạ đến cửa thành Đông hay thành Nam trước? Thần sắp xếp người mở đường.”
Tần Trấn lại xin ý kiến.
Lúc này đã có không ít dân chúng vào thành, trên đường toàn là người.
Hoàng đế xuất hành, đội ngũ vô cùng hùng hậu, phải giải tán người trước.
“Nhiều người thế này thì giải tán đi đâu?”
Kim Phi nhìn trong thành, quay đầu hỏi: “Bệ hạ, Vũ Dương, không phải hai người luôn muốn thử khinh khí cầu sao, hay là chúng ta ngồi khinh khí cầu đi quanh thành một vòng đi?”
“Được không?”
Cửu công chúa và Trần Cát đồng thanh hỏi.
Trần Cát vốn là người ham chơi, từ khi biết đến khinh khí cầu thì lòng cứ ngứa ngáy, đã từng hai lần nói với Kim Phi bản thân muốn thử.
Nhưng gần đây Kim Phi bận xử lý chuyện quyền quý, làm gì có thời gian chơi với ông ta? Vậy nên cả hai lần đều từ chối.
Trần Cát là Hoàng đế, đương nhiên phải trọng thể diện, sau khi bị từ chối hai lần nên không nhắc đến chuyện này nữa.
Tuy Cửu công chúa hiểu chuyện không nhắc đến nhưng trong lòng cũng vô cùng tò mò khinh khí cầu, cứ đợi Kim Phi mời cô ấy ngồi.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được…
Gần đây vì để trấn áp bọn quyền quý, đội khinh khí cầu trên không do Lão Ưng chỉ huy vẫn luôn ở trong thành đợi lệnh.
Tin tức của Kim Phi truyền đi chưa được bao lâu, Lão Ưng đã lên một chiếc xe ngựa đuổi tới, trên xe ngựa còn kéo theo vài chiếc hòm gỗ.
Đường phố ở dưới tường thành đông nghịt người dân, Kim Phi bảo cấm quân mang chiếc hòm đựng khinh khí cầu lên trên cổng thành.
Trên nóc của cổng thành là một khoảng đất trống rộng lớn, gió cũng thuận lợi cho việc bơm khinh khí cầu hơn so với phía dưới.
Tiểu đội của Lão Ưng không biết đã thực hiện bao nhiêu chuyến bay rồi, sau khi bái kiến Trần Cát, họ bắt đầu thuần thục làm việc.
Chẳng mấy chốc, một khinh khí cầu màu vàng tươi đã bay lên.
Trần Cát không phải lần đầu tiên nhìn thấy khinh khí cầu, nhưng là lần đầu tiên được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.
Lúc này, khinh khí cầu đang ở trên đầu ông ta, khí thế ập vào mặt càng thêm sức chấn động.
“Quốc sư, chiếc khinh khí cầu này sao lại có màu này?” Trần Cát quay đầu hỏi.
“Cái này là đặc biệt làm cho bệ hạ.” Kim Phi chỉ vào một bên khác của khinh khí cầu nói: “Bệ hạ hãy nhìn sang bên kia, bên trên còn vẽ một con rồng vàng đấy.”
Trần Cát không chỉ là Hoàng đế Đại Khang mà còn là cha vợ của Kim Phi.
Mặc dù mấy ngày trước Kim Phi không đồng ý cùng ông ta chơi khinh khí cầu, nhưng cũng không quên chuyện này.