Kim Phi quyết định ở lại đây là bởi vì có hai lý do.
Thứ nhất, lò than đã xây xong, cũng đã dự trữ đủ lượng than đá, giờ rời khỏi đây thì rất khó tìm được một nơi hợp làm điểm đóng quân như kênh Hoàng Đồng.
Tần vương cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn Kim Phi quay về Xuyên Thục, nhất định sẽ phái người ngăn cản dọc đường.
Đến lúc đó nếu như không tìm được điểm đóng quân thích hợp, tình thế sẽ càng bị động hơn bây giờ, thế thà ở lại chỗ này, làm thịt thêm mấy tên Đảng Hạng thì hơn.
Thứ hai, sự xuất hiện của Hải Đông Thanh, khiến Kim Phi nhận ra rằng nguy hiểm đang đến gần, cũng nhận ra được y đã quá nhân từ.
Trước đây y vẫn luôn dùng chính sách mềm dẻo từ từ thu phục Đông Man và Thổ Phiên, đây là cách giữ tổn thất nhỏ nhất cho cả hai bên, sau khi thu phục ba mảnh đất kia, khôi phục cũng càng nhanh.
Nhưng quyền quý của Đông Man và Đảng Hạng đã nhìn thấu ý đồ của y, chúng liên tiếp phát động chinh chiến phía Nam.
Bởi vì bọn chúng phát động cuộc chinh chiến phía Nam, con dân đất Tần không thể không rời bỏ quê hương, vội vàng chạy xuống phía Nam.
Cho dù dọc đường có nhân viên của thương hội Kim Xuyên cứu trợ và tập hợp, nhưng tiết trời quá lạnh, đoạn đường này không biết có bao nhiêu người dân chưa đi tới Xuyên Thục đã ngã xuống.
Nếu như không nhờ có lính trinh sát liều chết làm nổ bị thương Hải Đông Thanh, nổ chết người thuần hóa chim ưng của Đông Man, khéo bây giờ bọn họ vẫn còn đang bị quân Tần vương chặn kín.
Cho nên lúc tiễn lính trinh sát đi, Kim Phi đã tự đưa ra quyết định trong lòng.
Nếu như thí nghiệm lần này thành công, y nhất định sẽ giết hết quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng!
Năm ngoái ở Thanh Thủy Cốc, mặc dù y đã đánh thắng, nhưng Trần Cát lại thả tù binh Đảng Hạng đi.
Cộng thêm những biện pháp trước đây của Kim Phi vẫn chưa đủ cứng rắn, vậy nên mới để cho lũ Đảng Hạng lúc này thua mà vẫn không kính sợ.
Lần này y nhất định phải đánh cho người Đảng Hạng biết sợ mới thôi, để cho bọn chúng biết cuộc chinh chiến phía Nam thất bại, bọn chúng phải trả một cái giá thật đắt!
Vậy nên Kim Phi không lựa chọn rút lui, mà sai người vận chuyển lương thảo tới, chuẩn bị kháng chiến lâu dài!
Uy tín của Kim Phi trong quân Thục quá cao, mặc dù có những tướng lĩnh cảm thấy nên rút lui ngay thì phù hợp hơn, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Kim Phi, họ lại không dám nói ra.
Buổi tối hôm đó, Trương Lương điều ra hai đội lính trinh sát, một đội chạy tới Đại Tản Quan, thông báo cho tướng phòng thủ ở đó mau chóng vận chuyển lương thực và khinh khí cầu đến kênh Hoàng Đồng, đội thứ hai thì quay về báo tin cho Cửu công chúa.
Lý Địch biết bây giờ Xuyên Thục cần một trận thắng để khích lệ lòng quân, cũng lập tức viết một bức thư, sai lính trinh sát gửi về.
Ngày thứ hai, công tác trọng điểm ở kênh Hoàng Đông đã bắt đầu chuyển từ phòng thủ lâu dài sang hướng tấn công.
Chỉ cần khinh khí cầu vừa đến, quân Thục sẽ chủ động tấn công quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng ngay và luôn!
Cũng chính vào buổi trưa hôm đó, dưới sự hướng dẫn của lính trinh sát, Trần An Tiệp xuất phát từ phía Đông đi vòng qua nơi bị lính trinh sát phong tỏa, tới doanh trại của Đảng Hạng.
Lý Lăng Duệ vẫn chưa biết chuyên núi Ô Đầu, biết tin Trần An Tiệp đến, hắn rất bất ngờ.
Lúc trước hắn vẫn luôn khuyên Trần An Tiệp chủ động tấn công, nhưng đều bị Trần An Tiệp từ chối thẳng thừng, điều này khiến Lý Lăng Duệ bất mãn vô cùng.
Vì muốn giết chết nhuệ khí của Trần An Tiệp, Lý Lăng Duệ còn cố ý để hắn chờ nửa tiếng đồng hồ mới ra gặp hắn.
Trên đường đi hắn còn suy nghĩ tiếp xem làm sao mới ép Trần An Tiệp tấn công kênh Hoàng Đồng được, nhưng khi thấy Trần An Tiệp ngồi trong lều, Lý Lăng Duệ lập tức sửng sốt.
Bởi vì đám người Trần An Tiệp bây giờ quá mức thảm hại.
Cận vệ thôi thì không nói, nhưng ngay cả Trần An Tiệp trên người toàn là bùn đất, tóc tai rối mù như bãi cỏ dại, khắp người đều là vết máu khô, nhìn vào thê thảm vô cùng.
Nếu như không phải lính trinh sát Đảng Hạng từng được gặp Trần An Tiệp đứng bên cạnh giới thiệu, Lý Lăng Duệ cũng không dám tin, đây là đứa con trai mà Tần vương coi trọng nhất.
“Thái tử điện hạ, đã xảy ra chuyện gì, mà khiến ngươi... vội vàng đến tìm bổn vương như vậy?”
Lý Lăng Duệ cũng không biết nên chào hỏi Trần An Tiệp như thế nào.
Chẳng lẽ cứ hỏi thẳng hắn, sao giờ ngươi biến thành thảm thương nhếch nhác thế này?
Trần An Tiệp có được địa vị như hôm nay, đương nhiên tự có chỗ bất phàm của mình.
Chưa bàn tới những điều khác, chỉ dựa vào dũng khí của hắn khi tới quân chinh chiến phía Nam Đảng Hạng, đã mạnh mẽ hơn nhiều so với những đứa con trai khác của Tần vương rồi.
Trên đường tới đây, Trần An Tiệp đã đoán được phản ứng này của Lý Lăng Duệ, hắn bình tĩnh nói: “Kim Phi tìm được cách đối phó với Hải Đông Thanh rồi, đánh lén núi Ô Đầu!”
“Gì cơ?” Giọng nói của Lý Lăng Duệ không khỏi cất cao lên thêm mấy độ, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Phải biết ưu thế lớn nhất của hắn khi tới chinh chiến phía Nam không phải là người nhiều, mà là chim ưng có thể khắc chế phi thuyền và khinh khí cầu.
Nếu như Kim Phi tìm được biện pháp đối phó với Hải Đông Thanh, đừng nói là giết chết y, quân chinh chiến phía Nam ngay cả muốn quay về Đảng Hạng cũng khó.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lý Lăng Duệ nhìn chằm chằm Trần An Tiệp hỏi.
Trần An Tiệp cũng không giấu giếm, nói chuyện khinh khí cầu nổ làm bị thương Hải Đông Thanh, sau đó phi thuyền còn oanh tạc núi Ô Đầu một trận cho Lý Lăng Duệ nghe.
Lý Lăng Duệ nghe rồi, im lặng hồi lâu.
Bởi vì diện tích núi Ô Đầu có hạn, mật độ quân Tần vương lại đông, doanh trại của quân chinh chiến phía Nam cũng như vậy.
Trong thung lũng quá lạnh, gió cũng rất lớn, nên quân chính chiến phía nam dựng rất nhiều trại ở mấy điểm tránh gió.
Núi Ô Đầu chỉ có một đường xuống núi, trong thung lũng cũng chỉ có hai cửa ra nam, bắc.
Nếu như phi thuyền chặn một trong hai cửa ra, mười mấy vạn quân chinh chiến phía Nam sẽ bị kẹt ở trong thung lũng, chỉ chờ nổ chết.
Nhưng trong mấy chục dặm xung quanh, trừ thung lũng ra thì đâu cũng là vách núi, cho dù quân chinh chiến phía Nam có muốn rời trại cũng phải tìm nơi có địa hình bằng phẳng.
Hơn nữa chuyện này chỉ là lời từ một phía của Trần An Tiệp, Lý Lăng Duệ còn chưa tìm người xác nhận.
Lý Lăng Duệ cố giữ mình tỉnh táo, nhìn Trần An Tiệp hỏi: “Vậy thái tử điện hạ tới đây là bởi vì.....”
Đây cũng là chỗ mà Lý Lăng Duệ không hiểu được.
Núi Ô Đầu bị đánh bại, không phải Trần An Tiệp nên chạy trốn về đất Tần hay sao, hắn chạy đến chỗ mình làm gì?
“Bổn vương tới cứu Lục vương gia ngươi!” Trần An Tiệp trả lời.
“Cứu bổn vương?”
Lý Lăng Duệ quan sát Trần An Tiệp, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Kinh nghiệm triều chính của Trần An Tiệp phong phú hơn nhiều so với Lý Lăng Duệ, liếc một cái là đoán được suy nghĩ của hắn.
Nhưng mà nếu hắn đã dám đến đây, cũng đã nghĩ xong nên giải thích với hắn như thế nào, hắn cười, sau đó hỏi: “Có phải Lục vương gia cảm thấy bổn vương ra nông nỗi này, còn không biết xấu hổ mà đòi cứu vương gia?”
Lý Lăng Duệ không trả lời.
Nhưng không trả lời, vốn cũng chính là một cách trả lời.
Trần An Tiệp cũng không để ý, hắn nói tiếp: “Bổn vương biết, vương gia đang nghi ngờ lời bổn vương nói là thật hay giả, không sao, vương gia chỉ cần phái người đến núi Ô Đầu xem thử.....không, bổn vương tin rằng, vương gia nhất định đã bố trí lính trinh sát ở gần núi Ô Đầu, tin chắc vương gia sẽ nhận được tin nhanh thôi, biết bổn vương không nói láo.”
Quả thật Lý Lăng Duệ có bố trí lính trinh sát ở núi Ô Đầu, giờ đây bọn họ đang quan sát quân Tần vương.
Chỉ là lính trinh sát cần xác nhận tình hình thương vong bên phía quân Tần vương, báo cáo cho Lý Lăng Duệ nên tạm thời vẫn chưa trở về.
Cho nên thật ra Lý Lăng Duệ đã tin là Trần An Tiệp nói thật.
Bởi vì Trần An Tiệp đã mất công từ núi Ô Đầu chạy đến đây, hắn nói dối mình thì thì có ích gì đâu.
“Vậy theo thái tử điện hạ, bổn vương nên đối phó như thế nào?” Lý Lăng Duệ hỏi.
Trần An Tiệp nghe vậy, hai mắt không khỏi lóe sáng.
Hắn mạo hiểm đến gặp Lý Lăng Duệ, chính là đang chờ những lời này đây!