Quả nhiên, không khí cầu đã bay tới tiểu viện.
Nhưng Lão Ưng không biết Kim Phi gọi mình tới làm gì nên không đáp xuống ngay mà cầm còi trúc thổi ám hiệu xin chỉ thị tiếp theo.
“Đại Lưu bảo bọn họ xuống đây đi.” Kim Phi bất lực nói.
Lúc này không thể nào che giấu khinh khí cầu được nữa.
“Rõ!”
Đại Lưu cầm còi trúc, ra lệnh cho Lão Ưng xuống.
Lão Ưng nhận được lệnh, vén rèm lên, ném một sợi dây thừng dài xuống.
Đại Lưu nhanh chóng bảo nhân viên hộ tống nhặt sợi dây buộc lên thân cây để khinh khí cầu không bị bay đi.
Khi khinh khí cầu càng thấp xuống, quân giáp đỏ bên dưới cũng thấy càng rõ.
“Trời ơi, đây là cái gì vậy?”
“Ôi trời ơi, căn nhà biết bay kìa!”
“Các người nhìn kìa, trong đó có người!”
“Mọi người đều nói Kim tiên sinh ở Kim Xuyên là thần tiên, ta còn không tin, bây giờ thì tin rồi!”
“Nếu không phải thần tiên, ai lại có thể làm cho một căn nhà lớn như thế bay lên được chứ?”
“Bây giờ không phải sợ người Đông Man nữa rồi!”
Trước đó, quân giáp đỏ trong sân còn đang thắc mắc sao đám người Tần Trấn và Kim Phi đột nhiên xuất hiện ở trong sân.
Bây giờ thì bọn họ biết rồi.
Thì ra ngồi trên căn nhà lớn rồi bay tới.
Hầu hết mọi người đều sùng bái những thứ to lớn, ví dụ như khi thấy núi cao hùng vĩ, thấy căn nhà cao ngất, thấy con tàu khổng lồ, họ sẽ có cảm giác bản thân mình rất nhỏ bé.
Lúc này, từ góc độ của quân giáp đỏ, khinh khí cầu là thứ vô cùng to lớn, gần che khuất cả bầu trời.
Trong lòng rất nhiều binh lính quân giáp đỏ, bao gồm cả Liêu Ấn cũng sinh ra cảm giác không thể nào đánh thắng được.
Cửu công chúa và Tần Trấn vừa rồi đều thấy khinh khí cầu, bọn họ là những người đầu tiên bình tĩnh lại được.
Nhân lúc khinh khí cầu đáp xuống chỗ trống, Cửu công chúa nhìn Tần Trấn hỏi: “Tần đô thống, ngươi biết điều thì nói cho ta biết, trước đây có phải phụ hoàng đã có mưu đồ gì đó không?”
Lần này kinh thành hỗn loạn rất đường đột khiến Cửu công chúa có cảm giác không bình thường.
Mà Tần Trấn là tâm phúc của hoàng đế, lại là một trong những chủ sự của Cục tình báo nên biết rõ tất cả mọi chuyện.
“Điện hạ, người có ý gì?”
Tần Trấn không trả lời ngay mà cố tình giả ngu.
“Tần đô thống, chuyện tới nước này rồi, hoàng cung cũng đã bị người ta phong tỏa, ngươi đừng giả ngu với ta nữa có được không?”
Cửu công chúa lạnh lùng nói.
“Chuyện này...”
Tần Trấn do dự một lát, nhìn Kim Phi.
“Tiên sinh là người của mình, huống hồ chúng ta còn phải dựa vào y mới có thể vào cung cứu giá được, chuyện có thể nói với ta thì cũng không cần lừa y!” Cửu công chúa nói.
Tần Trấn nhìn Kim Phi, lên tiếng: “Sau khi điện hạ chém chết đám Từ mập ở Tây Xuyên, đám quyền quý trong triều đình đều yêu cầu bệ hạ trừng phạt điện hạ, các nương nương trong hậu cũng vậy, chính lệnh của bệ hạ thậm chí còn không thể nào truyền xuống bình thường được.
Điện hạ cũng biết tính cách của bệ hạ mà, ngài ấy rất tức giận chuyện này... cho nên mới nói ngay trong triều rằng ai dám động tới điện hạ, ngài ấy sẽ tru di cửu tộc người đó...”
“Sao phụ hoàng có thể nói vậy trước mặt mọi người được chứ?” Cửu công chúa dở khóc dở cười.