Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra đến lúc này, ai là đồng bọn của Thái tử, hoàn toàn do Cửu công chúa và Tần Trấn nói là được.

Cho dù không phải thì cũng không sao, với cái đầu yếu đuối của Thái tử, chỉ cần đánh vài đòn thì người đó chính là đồng bọn của Thái tử.

"Lương huynh, huynh nói tiếp đi." Kim Phi ra hiệu cho Trương Lương tiếp tục.

"Được!"

Trương Lương gật đầu nói tiếp: "Người Đông Man có ngựa chiến, nhưng chúng ta cũng không đủ ngựa chiến để đuổi theo bọn họ, nếu quá ít người đi, cho dù có đánh bại bọn họ ở phía bắc thì cũng không chuyển đồ về được.

Nếu như có quá nhiều người đi, đường tiếp viện lại quá dài, chưa kể cuối cùng có thể mang về được bao nhiêu đồ, chỉ riêng lương thảo tiêu hao qua lại đã là một số tiền lớn rồi.

Thứ hai, theo dõi đối phương xa ngàn kilomet có thể dễ bị người Đông Man phát hiện, nếu bọn họ phái kỵ binh đến tập kích đường lương thực, cắt đứt nguồn tiếp tế của chúng ta thì sẽ càng phiền toái hơn!"

Cuối cùng, càng đi về phía bắc, càng gần đại bản doanh của người Đông Man, nếu bọn họ phái một lượng lớn kỵ binh tấn công, ở phía bắc chúng ta không có thành trì nào để phòng thủ cả, cho dù dẫn theo toàn bộ nhân viên hộ tống đến thì sợ rằng cũng sẽ khó mà đánh thắng được!"

Kim Phi nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: "Lương huynh nói rất đúng! Cách tốt nhất là giữ người Đông Man lại để đánh!"

"Nếu lần này có thể đánh cắp được ngựa chiến của bọn họ thì quá tốt rồi."

Cửu công chúa thở dài.

Bước ngoặt quan trọng nhất trong trận chiến ở dốc Đại Mãng là khi dân tỵ nạn cướp đi ngựa chiến của Đan Châu.

"Ngựa chiến…."

Trương Lương nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên.

"Lương huynh, huynh đã nghĩ biện pháp gì chưa?" Kim Phi vội vàng hỏi.

"Đúng vậy, điện hạ đã nhắc nhở ta rồi, chúng ta có thể bắt đầu từ ngựa chiến của bọn họ!"

Trương Lương nói: "Nếu người Đông Man không có ngựa chiến, tức là bọn họ không còn chân nữa, đến lúc đó chúng ta thỏa thích giết chết bọn họ!"

"Đan Châu đã từng chịu thua thiệt ở dốc Đại Mãng, cho nên người Đông Man nhất định sẽ có đề phòng, lần này người Đông man không bắt được tù binh nào, ngựa chiến của bọn họ cũng được thả ở phía sau doanh trại, còn có binh lính canh giữ, có lẽ là đề phòng những con ngựa chiến bị tấn công."

Cửu công chúa nói.

"Có một số việc, họ không thể đề phòng được!"

Trương Lương gõ ngón tay lên tấm bản đồ.

Kim Phi, Cửu công chúa và Tần Trấn đều vội vàng đến gần và nhìn vào chỗ ngón tay Trương Lương đang chỉ.

Mấy giây sau, hai mắt Kim Phi đột nhiên sáng lên, vỗ vào vai Trương Lương và cười nói: "Lương huynh, vẫn là huynh có biện pháp!"

Cửu công chúa và Trần Cát đều khó hiểu: "Các ngươi cười cái gì vậy?"

"Lương huynh, nói cho bệ hạ và điện hạ về suy nghĩ của huynh đi!"

Kim Phi mỉm cười nói.

"Được!"

Trương Lương vừa nói vừa bắt đầu giải thích biện pháp của mình.

"Chẳng trách tiên sinh vẫn luôn khen ngợi ngươi là một thiên tài đánh giặc quả nhiên là lợi hại!"

Cửu công chúa nghe xong, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi Trương Lương.

"Điện hạ quá khen, là do tiên sinh dạy dỗ tốt." Trương Lương vội vàng xua tay.

Nghe vậy, Cửu công chúa ngẩng đầu mỉm cười với Kim Phi.

Kim Phi đang định nói, lại nghe được Trần Cát cau mày nói: “Tính khả thi của biện pháp này cũng được đấy, chỉ là… có phải quá độc ác rồi không, hơi… mất mặt.”

Kim Phi nghe vậy, vô thức muốn oán trách Trần Cát, nhưng Cửu công chúa đã đi trước y một bước.

"Phụ hoàng, tiên sinh đã từng nói, chiến tranh chính là cuộc chiến sinh tử ta sống ngươi chết! Lên chiến trường, thì phải không chừa thủ đoạn nào để đánh đuổi kẻ địch, làm hết mọi cách để khiến cho đồng đội của mình có thể sống tiếp!"

Cửu công chúa nói: "Điều này là độc ác sao? Đó là bởi vì phụ hoàng chưa từng đến chiến trường thực sự thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK