Không chỉ tích cực cố gắng trong công việc, ông ta còn hết sức khiêm tốn, cho dù Cửu công chúa sắp xếp cho ông ta công việc gì, ông ta cũng không hề than phiền, dốc hết toàn lực làm đến mức tốt nhất.
Thiết Thế Hâm rất có năng lực, cũng thật lòng muốn làm chuyện lớn, chuyện đã được ông ta xử lý, tất cả đều không có bất kỳ vấn đề gì, tiếng tăm ở làng Tây Hà cũng càng ngày càng tốt.
Kim Phi vô cùng hài lòng về sự thay đổi của Thiết Thế Hâm, thái độ của y đối với ông ta cũng có thay đổi.
Mặc dù hiện giờ chức quan của Thiết Thế Hâm vẫn không cao, nhưng có thể được Kim Phi gọi tới một cuộc họp nhỏ, đây vốn chính là một kiểu tin tưởng và khẳng định.
Thiết Thế Hâm cũng vô cùng quý trọng cơ hội này, chắp tay đứng lên, nói với Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc cô nương, chuyện này e là không đơn giản như vậy!”
“Tiểu Ngọc cô nương, những đạo lý mà chúng ta đều biết thì người Đảng Hạng không lý nào lại không biết.”
Thiết Thế Hâm nói: “Nếu dám phong tỏa biên giới, bắt giữ người của chúng ta, chứng tỏ người Đảng Hạng đã sẵn sàng đối phó với cuộc tấn công của chúng ta!”
“Chúng ta có phi thuyền, bọn họ dùng cái gì để đối phó chúng ta?” Tiểu Ngọc hỏi.
Kể từ khi phi thuyền xuất hiện tới nay đã không có đối thủ, theo thời gian, không chỉ Tiểu Ngọc có suy nghĩ như vậy, ngay cả người dân làng Tây Hà và các nhân viên hộ tống cấp cao đều cho rằng, phi thuyền là bất khả chiến bại.
“Đây có lẽ là lý do tiên sinh triệu tập chúng ta.” Thiết Thế Hâm ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.
“Đúng vậy,” Kim Phi gật đầu: “Ưu tiên hàng đầu là chúng ta phải nhanh chóng tìm hiểu xem đội bay ở thành Vị Châu đã xảy ra chuyện gì, người Đảng Hạng lấy đâu ra tự tin như thế!”
Nói xong, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc: “Phi thuyền chỗ Thiết Ngưu vẫn không có tin tức gì sao?”
Đất Tần ngăn cách thành Vị Châu và Xuyên Thục, có một khu vực chưa bị tiêu cục đánh hạ.
Cho nên phi thuyền từ xuất phát thành Vị Châu, phải đi qua Thanh Thủy Cốc vòng qua Đảng Hạng, sau đó lại từ Đảng Hạng quay về thành Hi Châu.
Mặc dù đi theo con đường này xa hơn nhiều và không thích hợp cho đại quân tiến lên, nhưng Thiết Ngưu đã phái kỵ binh tinh nhuệ nên đi theo con đường này sẽ nhanh hơn.
Hiện giờ ở biên giới Đảng Hạng đã bị phong tỏa, Kim Phi không còn mong đợi bọn họ sẽ trở lại như dự định mà chỉ hy vọng bọn họ có thể gửi về một ít tin tức.
Đáng tiếc Tiểu Ngọc lại lắc đầu, tỏ vẻ không nhận được tin tức về phi thuyền.
“Xem ra bọn họ có lẽ đã gặp chuyện bất ngờ.”
Kim Phi thở dài, sau đó nói: “Gần nhất cô có nhận được tin tức của thành Du Quan và quận Bình Giang không?”
“Đường Phi nhận được một lá thư, báo cáo về việc chia đất và tiến độ huấn luyện của quân Phạm Gia, thành Du Quan…”
Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Lá thư cuối cùng từ thành Du Quan hình như là 9 ngày trước.”
“Phái người truyền tin liên lạc với thành Du Quan và thành Bình Giang, bảo bọn họ sau này cứ cách ba ngày thì phải báo cáo tình hình một lần!” Kim Phi nhíu mày nói.
“Nói như vậy, chúng ta lại phải thả một đám bồ câu đưa tin về thành Bình Giang và Du Quan à?” Tiểu Ngọc khó xử nói.
“Vậy phái người đưa tin!”
“Rõ!” Tiểu Ngọc nhận thấy được sự bất an trong giọng nói của Kim Phi, vội gật đầu nghe lệnh.
Vừa ra ngoài, đang định gọi người đến sắp xếp thì thấy trợ thủ của mình hoảng sợ chạy tới.
Nhìn thấy Tiểu Ngọc, trợ thủ sốt ruột nói: “Đội trưởng, Hứa Cửu Ca đã trở lại!”
“Hứa Cửu Ca?” Tiểu Ngọc sửng sốt: “Những người khác thì sao?”
Hứa Cửu Ca cũng là người làng Tây Hà, xem như là một trong những nhân viên hộ tống đời đầu, hiện giờ đang phục vụ trong tiểu đoàn Thiết Giáp, đảm nhiệm chức phó đội trưởng đội thân vệ của Thiết Ngưu.
Anh ta nhất định biết rõ thành Vị Châu đã xảy ra chuyện gì.
“Cửu Ca bị trọng thương, lúc trở về đã hôn mê, được đưa đến phòng cấp cứu!”
Tiểu Ngọc nghe vậy, xoay người chạy vọt vào thư phòng chuẩn bị nói cho Kim Phi tin tức này thì đã thấy Kim Phi đỡ Cửu công chúa đi ra rồi.