Theo tính cách của Cửu công chúa, giải thích nhiều như vậy là biểu hiện của sự không chắc chắn.
Nếu như cô ấy thực sự có sự tự tin thì sẽ không rời đi mà không từ biệt, trái lại sẽ cố gắng thuyết phục Kim Phi.
Cho nên, lúc này Kim Phi không những không thay đổi quyết định của mình, ngược lại còn càng kiên định với suy nghĩ của mình hơn.
Sau khi ngồi ở bàn suy nghĩ rất lâu, y lại gọi Chung Linh Nhi đến.
"Linh Nhi, truyền tin cho Hạ Nhi, để cô ấy chuẩn bị một trăm quả lựu đạn, bảo Tiểu Bắc và Trương ca nghĩ cách đưa đến gần kinh thành."
Kim Phi sắp xếp nói: "Ngoài ra hãy thông báo cho Lão Ưng, bảo anh ta dẫn một trung đội về kinh thành!"
Thật ra y bảo Trương Lương điều người về kinh thành, không phải là muốn trực tiếp tấn công kinh thành mà chỉ là muốn đề phòng những điều xấu nhất có thể xảy ra thôi.
Nhưng bây giờ Kim Phi đột nhiên cảm thấy, y nên chuẩn bị cho điều xấu nhất.
Sau khi có những hành động như vợ chồng với Cửu công chúa, Kim Phi đã coi cô ấy như người của mình.
Cửu công chúa có thể giải quyết ổn thỏa trong triều đình là tốt nhất, nếu như Cửu công chúa không giải quyết được thì y nhất định sẽ đủ năng lực dùng vũ lực cưỡng ép đưa Cửu công chúa ra khỏi kinh thành!
Hiện giờ không rõ tung tích của Cửu công chúa, nếu Kim Phi nói không lo lắng thì là nói dối.
Nhưng y không hoảng loạn.
Kinh thành cách đây xa hơn ngàn dặm, biết dù lo lắng cũng vô ích, nên y ép bản thân bình tĩnh lại.
Y sắp xếp cho Chung Linh Nhi truyền tin xong, lại bảo Đại Lưu đi tìm Ngụy Đại Đồng.
"Ngụy đại nhân, ở nhà đột nhiên có chuyện gấp, ta phải nhanh chóng trở về."
Kim Phi nói, "Nơi này xảy ra chuyện gì, mau nói cho ta biết."
Phái mấy ngàn người mang theo vũ khí đến gần kinh thành, làm không khéo thì sẽ gây ra náo loạn, Kim Phi cần phải đích thân trở về phụ trách, chỉ huy lực lượng cấp dưới phối hợp với Trương Lương.
"Tiên sinh định khi nào thì trở về?" Ngụy Đại Đồng hỏi.
"Càng nhanh càng tốt, " Kim Phi nói: "Dĩ nhiên, nếu như đập Đô Giang bên này có việc quan trọng, ta vẫn có thể trì hoãn lại mấy ngày."
Công trình đập Đô Giang có liên quan đến toàn bộ đất đai của Xuyên Thục, Kim Phi cũng không dám xem nhẹ.
"Vậy ta nói tình hình hiện tại cho tiên sinh biết ngay..."
Ngụy Đại Đồng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, thấy Kim Phi rất sốt ruột, bèn đi tới cạnh sa bàn, bắt đầu giải thích tiến độ hiện tại của công trình.
"Kênh số ba và số sáu sắp hoàn thành rồi, bây giờ cần đào thêm một kênh mới để nối chúng lại, như vậy mới có thể tưới ruộng đất ở trấn Mao Lĩnh và trấn Thất Lang."
Ngụy Đại Đồng chỉ vào sa bàn hỏi: "Bây giờ ta không chắc nên đào kênh này từ trấn Mao Lĩnh hay trấn Thất Lang, muốn nghe lời khuyên của tiên sinh."
"Hai bên có ưu điểm nhược điểm gì?" Kim Phi hỏi.
"Đào từ trấn Mao Lĩnh, kênh sẽ dài hơn, nhưng dọc đường toàn là đất bằng phẳng, khá dễ đào. Trấn Thất Lang thì ngược lại, đào từ trấn Thất Lang, kênh ngắn hơn một nửa, nhưng chỗ đó có hai ngọn đồi, e là khá khó đào." Ngụy Đại Đồng giải thích.
"Hai nơi này có xa không?" Kim Phi hỏi: "Hay là chúng ta đi xem thử? Việc kiểu này tốt nhất phải kiểm tra tại chỗ rồi mới quyết định."
"Cũng không xa lắm, chỉ có ba mươi dặm thôi, " Ngụy Đại Đồng nói: "Nhưng hôm nay đi thì chắc chắn không kịp rồi, đường ở đó không tốt, có mấy đoạn đường mòn vô cùng hẹp, ngựa chiến chạy không được, trời tối quá cũng chạy không nổi."
"Hôm nay không đi được..."
Kim Phi trầm ngâm suy nghĩ, cầm một tấm bản đồ khác lên.
Phát hiện trấn Mao Lĩnh và trấn Thất Lang cách đường trở về Kim Xuyên không xa, bèn nói: "Vậy sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ qua đó, sau khi xem xong hai nơi này, ta sẽ đi thẳng về Kim Xuyên."
"Vậy cũng được." Ngụy Đại Đồng hỏi: "Bây giờ vẫn còn sớm, hay là tiên sinh đến xem thử núi Ngọc Lũy đi?"
"Được, đi xem thử." Kim Phi gật đầu đồng ý.