Bây giờ biết được tình hình ở Tây Xuyên, y không có thời gian rèn luyện cho đoàn nhân viên hộ tống.
"Tiên sinh, các huynh đệ chưa từng đánh thuỷ chiến, như vậy có phải quá hấp tấp hay không?" Đại Tráng cau mày hỏi.
"Chúng ta chưa đánh thuỷ chiến, thì tìm người từng đánh thuỷ chiến là được chứ sao?"
Kim Phi nói: "Đại Lưu, chuẩn bị ngựa, ta phải tới doanh trại thuỷ quân, thăm hỏi tướng quân thuỷ quân!"
Những năm gần đây, Đại Khang càng ngày càng suy yếu, không chỉ phía Bắc và phía Tây bị Khiết Đan, Đảng Hạng và Thổ Phiên uy hiếp, mà ở khu vực ven biển cướp biển cũng càng ngày càng hung hăng ngang ngược, ảnh hưởng nghiêm trọng đến dân đánh cá và công việc thường ngày của xưởng làm muối.
Ảnh hưởng đến dân đánh cá còn không sao, nhưng ảnh hưởng đến xưởng làm muối thì không được.
Người buôn muối đều là người đại diện cho giới quyền quý, động đến xưởng làm muối sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người buôn muối, chẳng khác nào động đến lợi ích của giới quyền quý.
Để chống lại cướp biển, các quyền quý hiếm khi đoàn kết, nhanh chóng thành lập hai nhánh thủy quân, một nhánh đóng quân ở cửa Hoằng Hà, một nhánh đóng quân ở cửa Trường Giang.
Cho dù các quyền quý có xuất phát từ mục đích gì, ít nhất không có ai làm khó thủy quân, cũng không có quan viên nào cắt xén lương bổng.
Cho nên hiệu quả chiến đấu của thủy quân rất tốt, mấy năm nay không ít lần đánh đuổi cướp biển.
Kim Phi đưa theo đội hộ vệ dọc theo bờ biển tiến về phía trước, nhìn thấy một doanh trại phía xa.
Phía trên doanh trại, lá cờ của thủy quân Đông Hải tung bay trong gió, thuyền chiến trên mặt nước cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Bên cạnh cảng quân sự là bến tàu của người dân.
Đoàn thuyền của Kim Phi cập bến ở nơi này.
Chỉ là thuyền y mang theo đều là thuyền buôn, chạy vòng vòng trên sông lục địa như Trương Giang thì không sao, muốn chiến đấu với cướp biển ở trên biển căn bản là không được.
Cho nên trên đường đi, Kim Phi suy nghĩ kỹ, nếu chuyện không thể làm thì nghĩ cách tìm thủy quân Đông Hải giúp đỡ.
Đến cửa doanh trại thủy quân, Kim Phi bảo Đại Lưu đưa bái thiếp của y lên.
Thủ vệ thấy Kim Phi mang theo nhiều cận vệ như vậy cũng biết không phải là người bình thường, không dám làm khó dễ, thành thật đưa bái thiếp vào.
Một lát sau, một người đàn ông vạm vỡ khuôn mặt đầy râu bước tới.
Người đó chắp tay hành lễ với Kim Phi từ phía xa: “Ha ha, Kim tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt! Quả nhiên giống như lời đồn, tuổi trẻ tài cao, dáng vẻ hiên ngang!”
“Trịnh tướng quân quá khen rồi.”
Kim Phi cười đáp lễ.
Trước khi đến đây, y đã hỏi thăm qua, tướng quân của thủy quân Đông Hải tên là Trịnh Trì Viễn, không theo chủ phái chiến tranh cũng không theo chủ phái hòa bình, xem như là người lính đơn thuần hiếm thấy ở Đại Khang.
Sau khi Kim Phi xem thông tin tình báo, ấn tượng với anh ta không tệ.
Ít nhất Trịnh Trì Viễn vẫn luôn hăng hái chống lại cướp biển.
Bây giờ gặp mặt, ấn tượng càng tốt hơn.
Từ màu da, dáng người, đến tư thế đi lại của đối phương đều có thể thấy Trịnh Trì Viễn thường xuyên tập luyện ở bên ngoài, điều này cho thấy anh ta không phải là một tướng quân quần áo lụa là.
Nói chuyện cũng đáng tin.
Vừa có sự thẳng thắn của một người lính, vừa có sự khéo léo tinh tế mà một vị tướng quân nên có.
“Không, không phải nói quá! Ta rất khâm phục chiến tích của Kim tướng quân ở Thanh Thủy Cốc và Tây Xuyên, nếu các tướng quân của Đại Khang đều có thể giỏi như tướng quân thì lo gì bị kẻ thù bên ngoài bắt nạt!”
Mặc dù là lần đầu gặp mặt nhưng Trịnh Trì Viễn giống như gặp được bạn cũ, đưa tay nắm lấy bả vai Kim Phi, quay lại nói với thủ vệ: “Vị này là tướng quân của Tây Xuyên, sau này nếu lại đến doanh trại, các ngươi không được ngăn cản!”
“Vâng!” Thủ vệ vội vàng gật đầu, đồng thời nghiêm túc quan sát Kim Phi, sợ sau này nhận nhầm.
“Kim tướng quân, đi, vào trong nói chuyện!”
Trịnh Trì Viễn kéo Kim Phi đi vào doanh trại thủy quân.