Nói xong những điều cần chú ý, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Mãn Thương đang đứng đợi ở một bên: "Phát quân đao ra đi."
Mãn Thương từ khi đến Tây Xuyên, vẫn luôn ở bờ sông Kim Mã xây dựng xưởng luyện gang mới.
Xưởng này còn tân tiến hơn xưởng ở làng Tây Hà, để giữ bí mật nên được xây ở nơi vô cùng hẻo lánh, ba mặt được bao bọc bởi núi lớn và dốc, chỉ có thể đi vào bằng đường thủy.
Công nhân cũng do Chu Du Đạt đích thân chọn ra.
Thời gian trước bọn quyền quý gây chuyện dữ dằn như vậy, công trình ở sông Kim Mã cũng không hề tạm ngưng.
Hôm nay Mãn Thương nhận được lời nhắn của Kim Phi, mới đi từ trong núi ra.
"Mang quân đao tới!"
Mãn Thương vẫy tay, mười mấy gã to lớn bước ra.
Hai người khiêng một cái giỏ tre, trong giỏ tre có một đống quân đao.
Những gã to lớn khiêng giỏ tre đi, bắt đầu phân phát.
Không chỉ nhân viên hộ tống, mà cả những người do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu dẫn tới, cũng mỗi người một cái.
"Tiên sinh lại làm đao mới rồi?"
Khánh Mộ Lam không nhịn được tò mò, chạy tới cầm một thanh lên.
Đồ Kim Phi làm, chắc chắn là đồ tốt.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng quay đầu nhìn sang.
Quân đao mới cũng giống hắc đao, toàn thân màu đen, nhưng không dài như hắc đao, cộng thêm cán đao cũng không quá ba mươi centimét.
Khi rút quân đao ra, mới phát hiện một mặt là lưỡi đao, mặt còn lại là răng cưa.
Trên cán đao còn khảm một mảnh châu Thủy Ngọc, bên dưới mảnh châu có một cây kim nhỏ quay tới quay lui.
"Tiên sinh lần này thật sự tốn rất nhiều tiền, mặt kính làm từ Thủy Ngọc được khảm lên hết rồi!"
Khánh Mộ Lam chỉ vào mảnh châu rồi cảm thán: "Mảnh châu Thủy Ngọc này nếu tháo ra hẳn sẽ có giá trị rất lớn!"
"Tiên sinh là một người chú trọng công dụng thực tiễn, ngài ấy làm ra mảnh kính này, chắc chắn không phải để trang trí."
Cửu công chúa lắc đầu nói.
"Không phải để trang trí, thì để làm cái gì?"
"Rất nhanh sẽ biết thôi."
Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi trên bục với ánh mắt mong đợi.
Quả nhiên, chờ mấy gã to lớn phân phát quân đao xong, Kim Phi vén tà áo của mình lên.
Ở trên đùi y cũng cột một thanh quân đao như vậy.
"Thanh quân đao này là ta đặc biệt thiết kế để sinh tồn bên ngoài, có thể cột trên đùi, trên cánh tay, ngang hông, như vậy sẽ không dễ đánh mất, lúc rút đao cũng thuận tiện hơn."
Khánh Mộ Lam nghe vậy, cầm vỏ đao của quân đao lên nhìn thử, quả nhiên phát hiện bốn cái lỗ để xỏ dây.
Giải thích về vỏ đao xong, Kim Phi rút đao từ trên đùi xuống, đầu tiên chỉ vào răng cưa ở sống đao nói: "Cái răng cưa này không cần giải thích nhiều, không có tác dụng gì khác, chính là dùng làm cưa."
Nói xong, y lại chỉ vào Thủy Ngọc trên chuôi đao: "Mọi người thấy mảnh châu Thủy Ngọc này và cây kim nhỏ bên dưới không? Cái này không phải để cho đẹp."
Cửu công chúa nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, nhíu mày nhìn về phía Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam bỉu môi, mở miệng hỏi: "Vậy dùng để làm gì? Chẳng lẽ là để lúc bọn họ gặp phải việc khó khăn, đem đi bán lấy tiền ứng phó sao?"
Không ít nhân viên hộ tống nghe nói như vậy thì cười rộ lên.
Kim Phi không cười, mà nghiêm túc gật đầu: "Đây cũng là một trong những tác dụng của nó, không có gì quan trọng bằng mạng sống của chính mình, nếu như gặp phải việc khó khăn, có thể sử dụng Thủy Ngọc đổi lấy tiền, vậy nên đừng có mà không nỡ bỏ, cần đổi thì cứ đổi."