Trước đây, Kim Phi luôn cảm thấy ông trời đưa y tới thế giới này là để thay đổi thế giới.
Trên thực tế từ khi tới Đại Khang, ngoại trừ lần ở Đông Hải ra, hầu như Kim Phi chưa từng bị đả kích gì. Dựa vào việc chèn ép công nghệ và nhiều ý tưởng khác nhau trên thế giới này, y đã có một hành trình thuận buồm xuôi gió.
Điều này làm cho Kim Phi nảy ra một ý nghĩ mình nhất định có thể thay đổi thế giới.
Tuy nhiên với sự xuất hiện của Hải Đông Thanh, nhiều thế lực dưới trướng của y lần lượt phải chịu thất bại, làm cho Kim Phi dần dần bình tĩnh lại.
Đặc biệt lần này bị mắc kẹt trong Kênh Hoàng Đồng là khó khăn lớn nhất mà Kim Phi gặp phải khi đến thế giới này, vì vậy đêm qua y đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hơi nghi ngờ bản thân?
Bản thân cũng được xem là người sống lại, nhưng kiếp trước cũng chỉ là người thường, thật sự có thể thay đổi được thế giới không?
Nhưng khoảnh khắc mặt trời vừa mọc, Kim Phi đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của bản thân đã thông suốt rồi.
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, xung quanh đều là vách đá màu đỏ, còn có lớp sương mù dày đặc làm cho Kim Phi có cảm giác mình thật nhỏ bé.
Đúng vậy, trái ngược sự bao la của không gian vũ trụ, trái ngược với lịch sử lâu dài, con người quả thực rất nhỏ bé.
Một ngày nào đó, loài người sẽ bị diệt vong, ngay cả hành tinh nơi chúng ta đang sống cũng sẽ bị đốt cháy thành tro bụi khi mặt trời đến gần trong vài tỷ năm nữa.
Không, không cần đợi đến ngày đó, mọi dấu vết y để lại trên thế giới này đều sẽ biến mất.
Một nhà triết gia trên mạng đã từng nói rằng con người phải trải qua tổng cộng ba cái chết, lần thứ nhất là khi sự sống kết thúc và cơ thể biến mất, lần thứ hai là khi người cuối cùng còn nhớ đến mình quên mất mình, lần thứ ba là khi mọi dấu vết của mình còn sót lại trên thế giới này đều bị xóa bỏ.
Kim Phi biết rằng cho dù y thực sự thay đổi thế giới, tất cả những ghi chép về y cuối cùng cũng sẽ có một ngày biến mất, không ai có thể may mắn tránh được điều này.
Nghĩ như vậy, dường như cuộc sống không có ý nghĩa gì.
Nhưng con người sống một đời, sao có thể không có ý nghĩa được chứ?
Giữ vững ý định ban đầu của mình, ghi nhớ mục đích ban đầu của mình và nỗ lực hết mình vì nó chính là ý nghĩa của cuộc sống!
Ý định ban đầu của Kim Phi là gì?
Lúc mặt trời mọc Kim Phi chợt hiểu ra.
Người sinh ra trong thời loạn lạc, phải cầm gươm chiến đấu và giữ gìn hòa bình!
Cho dù vì mềm lòng, hay chủ nghĩa cá nhân, hay là nhận sự ảnh hưởng của nền giáo dục kiếp trước, cảnh tượng cha mẹ bán con vì miếng ăn, cảnh người ta chết đói khắp nơi và cảnh con người sống không giống như con người đều khiến Kim Phi thấy chướng mắt.
Sau khi thỏa mãn đủ nhu cầu về vấn đề sinh tồn và một số nguyện vọng từ kiếp trước, y muốn thay đổi thế giới.
Cho dù cuối cùng y không thành công, ít nhất y đã cố gắng hết sức mình, cuộc đời này cũng xem như có một lời giải thích.
Nghĩ đến đây, Kim Phi chậm rãi nói:
"Thanh Hải núi tuyết phủ dài, Cô Thành nhìn về Ngọc Môn Quan, người dân Hào Sá mặc giáp vàng, không phá được Lâu Lan không trở về."
Tả Phi Phi đứng ở phía sau nghe được lời này, không khỏi ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Lúc này mặt trời đã mọc ở phía Đông, Kim Phi như được bao phủ bởi một ánh hào quang, trông uy nghiêm hơn thường ngày.
Tả Phi Phi vốn đã ngưỡng mộ Kim Phi, khoảnh khắc này cô ấy suýt nữa thì si mê y luôn.
Nhưng cô ấy rất nhanh chóng tỉnh táo lại, quay người chạy xuống núi.
Khi xuống đến chân núi, cô ấy tình cờ gặp Khánh Mộ Lam đang rửa mặt ở khoảng trống trước cửa.
"Phi Phi, trời lạnh như vậy hai người không ở trong phòng, lén lút chạy lên đỉnh núi làm gì vậy?"
Khánh Mộ Lam ném chiếc khăn cho A Mai và nháy mắt với Tả Phi Phi
Nếu như là bình thường, Tả Phi Phi nhất định sẽ cãi lại, nhưng lúc này cô ấy không để ý tới sự trêu chọc của Khánh Mộ Lam, sốt sắng hỏi: "Cô có giấy bút không, nhanh mang đến cho ta."
"Có chuyện gì vậy?" Khánh Mộ Lam nhận thấy Tả Phi Phi có gì đó không đúng.
"Tiên sinh sáng tác một bài thơ, ta phải tranh thủ ghi lại, kẻo sau này quên", Tả Phi Phi trả lời.
Khánh Mộ Lam nghe vậy, cô ấy không kịp nói với A Mai, quay người chạy vào nhà lấy giấy và bút cho Tả Phi Phi.
Cô ấy lo lắng như vậy, bởi vì Kim Phi có rất nhiều lần sáng tác thơ đều do không ghi chép kịp thời nên lát sau lại quên mất hoặc chỉ nhớ được mấy câu.
Sau đó khi cô ấy hỏi Kim Phi, y cũng không nói nữa.
Mặc dù các loại vũ khí khác nhau mà y "phát minh" ra khi đến thế giới này đều là những nhờ sự hiểu biết ở kiếp trước, từ luyện sắt đến chế tạo, Kim Phi đã thử nghiệm và chế tạo chúng từng chút một.
Còn việc trực tiếp sao chép thơ từ kiếp trước khiến Kim Phi cảm thấy xấu hổ vì đạo văn, nên ngoài việc bày tỏ cảm xúc, y rất ít khi ngâm thơ và thậm chí không sử dụng nhiều thành ngữ.
Mặc dù trước đó y cũng chép thơ, nhưng đó là bán xà phòng và hắc đao để tích góp gia sản, y cũng hết cách.
Sau đó có tiền rồi, Kim Phi không làm như vậy nữa.
Thứ nhất, tuy y đã thuộc lòng nhiều bài thơ nhưng hầu hết bây giờ chỉ nhớ được một hoặc hai câu kinh điển hơn, thứ hai, nhiều bài thơ chứa đựng nhiều điển cố, bối cảnh lịch sử của hai thế giới cũng khác nhau nên rất nhiều lịch sử điển cố đều không tồn tại trong thế giới này.
Đây cũng là lý do tại sao hầu hết những bài thơ in trên xà phòng và hắc đen chỉ có một hoặc hai dòng.
Tuy nhiên, đôi khi gặp những cảnh đặc biệt, Kim Phi sẽ có cảm hứng đọc một hoặc hai dòng của thơ, nhưng sau đó khi có người hỏi về nó, Kim Phi không nói nữa.
Quan Hạ Nhi đã gặp phải tình huống này mấy lần, cho nên những người thân cận với Kim Phi bây giờ đều biết, nếu Kim Phi đọc thơ thì nên nhanh chóng viết ra.
Tả Phi Phi nhận lấy giấy bút của Khánh Mộ Lam đưa, cô ấy nhanh chóng viết lên giấy những gì Kim Phi vừa đọc.
Khánh Mộ Lam không dám quấy rầy, đứng sang một bên nhìn Tả Phi Phi viết xong, sau đó thấp giọng nói.
"Thanh Hải núi tuyết phủ dài, Cô Thành nhìn về Ngọc Môn Quan, người dân Hào Sá mặc giáp vàng, không phá được Lâu Lan không trở về."
Thấy vậy, Khánh Mộ Lam không khỏi ớn lạnh.
A Mai cũng đi tới, xem bài thơ, nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, ta nhớ rằng Ngọc Môn Quan và Lâu Lan đều ở Tây Vực xa xôi, lần này không phải chúng ta đánh Đảng Hạng sao, sao tiên sinh lại nói về Ngọc Môn Quan và Lâu Lan?"
Là thị nữ theo Khánh Mộ Lam, lúc Khánh Mộ Lam đi đến trường học, A Mai cũng thường đi theo, vì vậy cô ấy từng nghe nói đến Ngọc Môn Quan và Lâu Lan.
Nhưng mà hai nơi này, một nơi nằm sâu Thổ Phiên, một nơi nằm ở phía Tây Đảng Hạng.
"Tiên sinh viết vậy là dùng thơ để bộc lộ ý chí, thể hiện sự quyết tâm chiến đấu!"
Khánh Mộ Lam giải thích: "Ngươi nghĩ mà xem, nếu chúng ta chiếm được Ngọc Môn Quan và Lâu Lan liệu Thổ Phiên và Đảng Hạng còn đó nữa hay không?"
"Đúng vậy, muốn đi Ngọc Môn Quan và Lâu Lan, bắt buộc phải đi qua Thổ Phiên và Đảng Hạng."
A Mai khẽ gật đầu: "Tiên sinh thật sự có chí hướng cao xa, ta vẫn lo lắng về cuộc chiến ở đây, mà ngài ấy đã có ý đồ với Ngọc Môn Quan và Lâu lan luôn rồi!"
“Vì vậy ngài ấy mới là tiên sinh”.
Khánh Mộ Lam thở dài, sau đó hỏi: "Phi Phi, bài thơ này tên là gì?"
"Cái này ta chưa hỏi..."Tả Phi Phi gãi đầu: "Lúc đó ta chỉ muốn tranh thủ thời gian viết ra, nên chưa kịp hỏi ngài ấy."
"Bây giờ nhớ hết rồi, nhanh đi hỏi đi".
Khánh Mộ Lam thúc giục Tả Phi Phi, sau đó quay lại nhìn A Mai: "Đi gọi Lý Địch tới đây, chắc chắn cậu bé sẽ có hứng thú với bài thơ này."