“Cái gì, bắt sống vua Đông Man?"
Hai mắt Thiết Thế Hâm đột nhiên mở to ra.
Đánh bại kẻ địch và bắt sống thủ lĩnh của kẻ địch là hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Thiết Thế Hâm vô thức muốn rướn người qua xem báo cáo chiến sự, nhưng ông ta là cận thần còn Cửu công chúa vẫn là nữ đế, làm như vậy thì quá thiếu phép tắc. Nên đành nhẫn lại sự ngứa ngáy trong lòng, còn ánh mắt thì trông ngóng nhìn vào báo cáo chiến sự.
Cũng may Cửu công chúa không để ông ta đợi quá lâu, cô ấy đã nhanh chóng đọc xong còn thuận tay đưa cho Thiết Thế Hâm.
Thiết Thế Hâm vội cầm lấy bằng hai tay, ông ta đọc thật nhanh.
Thiết Thế Hâm không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy tin Kim Phi bỏ thuyền lên bờ, đánh lén ở sau lưng, một đòn đã đánh tan liên quân Tấn Man.
Thiết Thế Hâm lập tức sửng sốt khi nhìn thấy Kim Phi cho nhân viên hộ tống đi lấy nước, tạo thành đá để làm đạn cho máy bắn đá.
Lần đầu tiên nhân viên hộ tống trở lại, cũng đã đề cập đến vấn đề thiếu vật tư của máy bắn đá, lúc đó Thiết Thế Hâm cũng cảm thấy đây là một vấn đề nan giải. Suy cho cùng, theo như nhân viên hộ tống báo tin, những ngôi nhà trong thành có thể phá được thì cũng đã phá hết rồi, cũng không thể phá tường thành để bắn ra ngoài được?
Ai ngờ Kim Phi vừa đến đã giải quyết vấn đề khó nhằn này?
Vả lại còn sử dụng cách đơn giản như thế.
Chuyện này khiến Thiết Thế Hâm có cảm giác như đang vỗ đùi nói "Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?"
Thiết Thế Hâm thở dài nhẹ nhõm khi nhìn thấy đội súng kíp đánh lui kẻ địch, lại quét sạch núi thây dưới thành lần nữa.
Khi nhìn thấy Kim Phi cho một ngàn người đi phục kích vua Đông Man, trái tim Thiết Thế Hâm vẫn thắt lại dù đã biết trước tin vua Đông Man bị bắt.
Đông Man có chừng mấy trăm ngàn đại quân, ông ta thật sự không thể tưởng tượng nỗi sao Kim Phi lại làm được.
Sau đó nhìn thấy quá trình chi tiết của cuộc phục kích, vẻ mặt ông ta cũng trở nên vô cùng phấn khích.
Thiết Thế Hâm đọc xong còn hào hứng hơn cả Cửu Công chúa, cũng điên cuồng vỗ đùi: “Tốt quá rồi, tiên sinh thật tài ba!”
Cửu Công chúa không trách Thiết Thế Hâm vô lễ, bởi vì bây giờ cô ấy cũng rất phấn khởi.
Khi Kim Phi rời đi, người Đảng Hạng đã tới phía bắc quận Hi Châu, gần đây họ còn đang liên tục tăng binh lực, ý định tấn công Hi Châu đã rõ như ban ngày, khiến rất nhiều nhân hộ tống và binh lính Trấn Viễn đều hơi căng thẳng.
Kim Phi ở thành Du Quan chiến đấu, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần của toàn quân.
Cửu Công chúa cứ lo là Kim Phi sẽ thua cuộc hoặc bị Đông Man cuốn vào thành Du Quan, không thể thoát ra được.
Bây giờ thì tốt rồi, mọi lo lắng trước đây đều đã tan thành mây khói.
Cửu công chúa thầm hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại, nhìn xuống Thiết Thế Hâm ở dưới bậc thang, lạnh giọng nói: “Báo cho Trần Văn Viễn, yêu cầu anh ta ngày mai thêm một trang vào chuyên mục quân sự, thông báo toàn quân đã đại thắng thành Du Quan! Ngoài ra, thông báo cho nhà lao ở khắp các nơi ân xá toàn bộ, tử tù được tạm hoãn hành hình!”
"Dạ!” Thiết Thế Hâm cũng cố nén lại sự kích động, sau đó suy nghĩ một chút rồi xin chỉ thị: “Người có muốn thông báo tin của đội súng kíp không?"
Lần đầu tiên xuất hiện một vũ khí mới, thường có thể có tác dụng ngoài ý muốn. Ví dụ như lần này, nếu không có đội nữ công nhân súng kíp, Kim Phi cũng không thể chiến thắng nhanh như vậy.
Thực ra Kim Phi làm súng kíp là chuẩn bị cho người Đảng Hạng, lúc trước Đại Tráng vẫn chưa chạy tới Hi Châu, thì Kim Phi đã đưa phần lớn súng kíp tới. Lúc này Đại Tráng mang theo ba ngàn nhân viên hộ tống, âm thầm huấn luyện trong một cái núi sâu nào đó ở Hi Châu, chuẩn bị đánh lén dạy cho người Đảng Hạng một bài học. Để cho bọn họ biết dù không có phi thuyền, thì tiêu cục Trấn Viễn vẫn có thể nghiền nát bọn họ.
Tuy nhiên, cuộc khủng hoảng ở thành Du Quan nổ ra quá đột ngột, cũng không có cách nào tập hợp quá nhiều người để tiếp viện trong thời gian ngắn, Kim Phi đành sử dụng súng kíp trước khi dùng ở Hi Châu.
Một khi người Đảng Hạng biết được tin này, e là họ cũng sẽ cảnh giác.
Cửu công chúa suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Tạm thời không công bố, chỉ công bố kết quả thôi!"