“Bệ hạ, các đại thần đã đến điện Hoằng Đức rồi!”
“Hừ, cuối cùng bọn họ cũng tới!”
Sắc mặt Trần Cát trầm xuống: “Vũ Dương, con ở lại đây với mẫu phi, ta đến điện Hoằng Đức xem bọn họ muốn nói gì!”
Nói xong ông ta nhìn Kim Phi: “Kim Phi ngươi có muốn đi theo ta không?”
“Bệ hạ đi nghị sự, ta không đi theo đâu.”
Kim Phi không quan không chức, không có hứng thú với việc tranh đấu trong triều, đứng lên khoát tay từ chối.
Trần Cát hơi thất vọng, gật đầu, dẫn Đại thái giám Ngân Tước và Tần Trấn rời đi.
Cửu công chúa cũng thất vọng không kém gì Trần Cát.
Cô ấy biết, vừa rồi Trần Cát có ý muốn hỏi thử xem Kim Phi có muốn vào triều làm quan không.
Cũng không biết Kim Phi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.
Nhưng Cửu công chúa hiểu tính Kim Phi nên không hỏi thẳng, càng không cưỡng ép.
Vừa rồi khi Trần Cát và Tần Trấn ở đây Kim Phi vẫn thấy bình thường, nhưng bây giờ khi trong phòng chỉ còn lại y, Cửu công chúa, Khánh phi và một đám cung nữ, Khánh phi lại luôn nhìn chằm chằm y, Kim Phi cảm thấy không được tự nhiên lắm.
“Nương nương, điện hạ ta thấy hơi khó chịu, ta ra ngoài đi dạo một lát.” Kim Phi tìm một cái cớ để trốn ra ngoài.
“Thấy khó chịu sao, có cần gọi thái y đến khám không?” Khánh phi lo lắng hỏi.
“Không cần ta ra ngoài đi dạo vài vòng là đỡ thôi.” Kim Phi vội khoát tay từ chối.
“Mẫu phi, người không cần quan tâm đến y đâu.”
Cửu công chúa đoán được suy nghĩ của Kim Phi, ôm cánh tay Khánh phi nói: “Văn Nhi đã lâu không gặp mẫu phi, có rất nhiều chuyện muốn nói với mẫu phi, y đi rồi chúng ta có thể thoải mái nói chuyện.”
“Hai ngươi cứ nói chuyện đi.”
Kim Phi hành lễ rồi ra khỏi ngự thư phòng.
Bắc Thiên Tầm ôm đao đứng ngoài cửa, thấy Kim Phi đi ra, đuổi theo sau.
Trong cung vừa trải qua bạo loạn, Kim Phi cũng không dám bảo đảm đám người áo đen đã được quét sạch, không phản đối cô ấy đi theo.
Hai người cũng không đi xa, Kim Phi thấy một cái đình, thoải mái ngồi xuống ghế đá.
Y còn chỉ sang cái ghế đá khác: “Thiên Tầm cô ngồi đi, đứng lâu như vậy rồi không mệt sao?”
Bắc Thiên Tầm đã quen với quy củ ở làng Tây Hà, không khách khí ngồi xuống.
Nhìn những cung nữ cúi đầu đi lại ở đằng xa, Bắc Thiên Tầm rơi vào trầm tư, khi Kim Phi nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không để ý, đến khi Kim Phi đá cô ấy một cái cô ấy mới hoàn hồn.
“Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” Kim Phi hỏi.
“Không có gì, chỉ là ta nhớ lại lần ta theo tiểu thư vào cung, nhưng lần đó ta và tiểu thư cũng giống như những cung nữ kia, đi theo sau công công hoàn toàn không dám ngẩng mặt lên nhìn.
Nhưng lần này vào cung với tiên sinh, ta không chỉ đến điện Hoằng Đức, còn được gặp Hoàng thượng ở khoảng cách gần như vậy, vừa nãy Khánh phi còn cho ta bánh ngọt!”
Nói tới đây Bắc Thiên Tầm thở dài: “Nếu như ta gặp tiên sinh sớm một chút thì tốt biết bao, tiểu thư cũng sẽ không bị Tiết Hàn Lư làm nhục, cô ấy sẽ không chết.”
“Đều là chuyện đã qua, sau này mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Kim Phi vỗ vai Bắc Thiên Tầm: “Nếu đã về kinh thành hãy đi đốt cho tiểu thư của cô ít tiền vàng, nói cho cô ấy biết, Tiết Hàn Lư đã chết, ta đã giúp cô ấy trả thù, để cô ấy báo mộng cho cô, bảo cô sau này phải đi theo ta, ta sẽ dẫn cô đi uống rượu, dẫn cô tới kỹ viện…À, đưa cô đến kỹ viện không hợp lắm, vậy thì đi uống rượu thôi cũng được!”
Bắc Thiên Tầm vốn đang bi thương, lại bị lời nói của Kim Phi chọc cười.
Cô ấy tức giận liếc xéo Kim Phi: “Tiên sinh lại nói linh tinh rồi, nếu tiểu thư thật sự báo mộng cho ta nhất định sẽ nói đàn ông không có ai tốt cả, bảo ta phải cách xa ngài một chút!”
“Thiên Tầm, cô nói vậy là vơ đũa cả nắm rồi, ta biết cô hận Tiết Hàn Lư, hắn quả thật không phải người tốt, nhưng không phải người đàn ông nào cũng giống Tiết Hàn Lư, cô cũng không thể dùng một gậy đánh chết hết đàn ông trong thiên hạ chứ?”
“Dù sao thì đàn ông cũng không có ai tốt cả!”
Bắc Thiên Tầm bĩu môi, nhìn xung quanh: “Tiên sinh ta có vấn đề muốn hỏi ngài, nhưng không biết có nên hay không…”