Anh ta vội vàng sai người thông báo đến trung đội trưởng phụ trách việc truy sát.
Sau một nén hương, hai trung đội trưởng của tiêu cục lần lượt đưa quân đội của mình quay trở về.
Tất cả ngựa chiến của tiêu cục đều rơi tí tách từng giọt máu.
Không phải máu của nhân viên hộ tống và ngựa chiến, mà là máu của bọn thổ phỉ!
Trong lúc nhân viên hộ tống truy sát thổ phỉ, Quan Hạ Nhi dẫn theo A Cúc ra kho phía sau núi lấy áo giáp đen.
"Các huynh đệ, ta biết mọi người rất mệt nhưng bây giờ tình hình nguy cấp, không có thời gian cho mọi người nghỉ ngơi!"
Lưu Thiết chỉ vào thùng gỗ dưới đất: "Đây là áo giáp đen, cho mọi người thời gian một chén trà để thay giáp, sau đó xuất phát đi núi Dương Khuyên!"
Ban nãy anh ta đã nghe Tiểu Ngọc nói chuyện núi Dương Khuyên.
Biết được tính quan trọng của chuyện này, Lưu Thiết chỉ muốn mọc cánh bay đến đó ngay bây giờ.
Tuy nhân viên hộ tống không biết núi Dương Khuyên xảy ra chuyện gì nhưng sự huấn luyện nghiêm khắc không cho họ hỏi nhiều, họ cũng không thèm cởi áo ngoài mà bắt đầu mặc áo giáp đen.
Tiểu Ngọc cũng biết thời gian cấp bách, đưa một nhóm phụ nữ giúp nhân viên hộ tống cài nút áo giáp.
Đường Đông Đông dẫn một nhóm công nhân nữ thêm nước vào ấm nước cho kỵ binh, cho bánh bao vào túi lương thực của họ.
Chưa đến nửa chén trà, tất cả nhân viên hộ tống đã thay xong áo giáp.
Lưu Thiết đang chuẩn bị hạ lệnh xuất phát thì Quan Hạ Nhi đi tới.
Bộ váy dài trên người thay bằng chiếc áo giáp đen giống nhân viên hộ tống.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, áo giáp đen của Quan Hạ Nhi là do Kim Phi làm riêng cho cô, vô cùng vừa vặn.
Quan Hạ Nhi trước giờ dịu dàng, giờ đây khoác lên áo giáp đen lại vô cùng hiên ngang mạnh mẽ.
Lại thêm vẻ mặt nghiêm nghị, cực kỳ có phong thái của nữ tướng.
Đường Đông Đông đang thêm nước vào ấm cho nhân viên hộ tống nhìn thấy Quan Hạ Nhi mặc giáp, sắc mặt lập tức thay đổi.
Người khác không biết, nhưng cô ấy lại rất rõ, áo giáp sắt này là Đường Tiểu Bắc nhìn thấy nữ nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen rất đẹp nên xin Kim Phi làm cho.
Kim Phi hết cách đành làm làm cho Đường Tiểu Bắc một bộ, Quan Hạ Nhi một bộ.
Đường Tiểu Bắc thích lắm, thi thoảng mặc ra ngoài khoe khoang, Quan Hạ Nhi lại không thích, trừ lúc mới làm xong có mặc một lần, sau đó chỉ cất trong hòm không động vào.
Bây giờ mặc lên ý nghĩa là gì, không nói cũng biết.
“Hạ Nhi, tỷ định làm gì?”
Đường Đông Đông quăng gáo nước, chạy lên kéo cánh tay Quan Hạ Nhi.
“Đông Đông, ta phải đi núi Dương Khuyên xem thế nào, trước khi ta về, trong nhà giao cho muội đấy!”
Quan Hạ Nhi bình tĩnh nói.
“Tỷ không biết giết người, tới đó làm gì?”
“Tả Phi Phi đưa chị em núi Thiết Quán đâm đầu vào chỗ chết để ngăn bọn thổ phỉ, đương gia không có nhà, ta phải đi xem, nếu không lòng người ở đó sẽ nguội lạnh mất”.
Quan Hạ Nhi nói: “Lúc đương gia đi bảo ta lo liệu việc nhà, ta không thể để người ở núi Thiết Quán mất tinh thần được”.
“Vậy tỷ đợi đánh xong hẵng đi được không?”
Đường Đông Đông kéo cánh tay Quan Hạ Nhi không rời: “Lưỡi kiếm mũi tên trên chiến trường không có mắt, nhỡ tỷ có bất trắc, làm sao ta ăn nói với Phi ca?”
“Không phải ta mặc áo giáp sắt rồi sao, không sao đâu.”
Quan Hạ Nhi rút tay, nhìn Đường Đông Đông như muốn nói gì đó, xua tay nói: “Đông Đông, không kịp nữa rồi, muội đừng khuyên ta, ta nghĩ kỹ rồi, muội khuyên cũng vô ích!”
Nói xong, không chờ Đường Đông Đông nói, A Cúc đã giúp cô cưỡi lên ngựa.
Thực ra Lưu Thiết cũng không muốn để Quan Hạ Nhi đi, nhưng Đường Đông Đông còn không khuyên được, anh ta cũng đành từ bỏ suy nghĩ đó.
“Tất cả lên ngựa xuất phát!”
Cùng tiếng hạ lệnh của Lưu Thiết, tất cả nhân viên hộ tống đều lên ngựa tiến về cổng làng.