Cho dù là Cửu công chúa, quay về cũng khó giải thích chuyện này với hoàng đế.
“Người… Người lại dám cướp kim bài được ban tặng, còn dám đánh ta!”
Thái giám lườm Cửu công chúa: “Người đợi đấy, sau khi bản quan về kinh, nhất định sẽ đến trước mặt vua đòi công bằng!”
“Đội trưởng Tần, bổn cung không muốn nghe thấy tiếng của ông ta nữa!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói.
“Ngươi câm mồm đi!”
Tần Minh đạp vào miệng thái giám một phát.
Thứ anh ta đang xỏ là ủng chiến, sản phẩm đặc biệt của làng Tây Hà, đế giày có gắn tấm thép, đá ra một phát, răng cửa của thái giám lại bị đá rơi mất mấy cái.
Mũi ông ta cũng lõm cả xuống, rõ ràng là sống mũi đã bị đá gãy rồi.
Thái giám cũng bị đánh cho phát cáu, hét nói với giáo úy của binh phủ: “Các ngươi còn sững sờ ở đó làm gì? Mau xử tử tên to gan điên cuồng dám làm hại mệnh quan triều đình này ngay tại chỗ cho ta!”
“Ta xem ai dám!”
Đại Lưu lấy cung nỏ ra, nhắm chuẩn vào giáo uy của binh phủ: “Động đậy một cái, ông đây sẽ lập tức cho ngươi đi gặp tổ tiên!”
Giáo úy của binh phủ lập tức sợ tới mức không dám động đậy gì.
Cả Tây Xuyên đều biết mọi nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn toàn là nhân tài giết người, Đại Lưu là thủ lĩnh thân vệ của Kim Phi, càng là nhân tài trong đám nhân tài giết người.
Giáo úy không hề nghi ngờ chuyện Đại Lưu thật sự dám giết hắn.
Mặc dù thái giám hứa hẹn cho hắn không ít lợi ích, cũng bảo đảm lúc về kinh sẽ dẫn hắn theo, nhưng hắn phải còn mạng rời đi cùng thái giám mới được.
Giáo úy không dẫn đầu, các binh phủ khác cũng do dự.
Ngay lúc hai bên đang đối đầu, Mạnh Thiên Hải đã dẫn hàng trăm người xông đến.
Quân Uy Thắng bị thái giám phân tán tới khắp nơi trên tường thành, đúng lúc có mấy đội đang gác gần đó, nghe thấy tiếng mũi tên do Mạnh Thiên Hải bắn, lập tức đuổi tới.
“Bảo vệ công chúa điện hạ!”
Mạnh Thiên Hải hô to một tiếng, hàng trăm quân Uy Thắng bao vây đám người Kim Phi và Cửu công chúa vào giữa.
Quân Uy Thắng vốn dĩ chính là đội ngũ tinh nhuệ nhất dưới tay Khánh Hâm Nghiêu, còn từng được tôi luyện trong trận chiến ở dốc Đại Mãng, hàng trăm người dựa vào tường thành, đủ để ngăn chặn hàng ngàn binh lính.
Binh phủ mà giáo úy dẫn đầu chỉ có 100 người, bị hàng trăm binh lính quân Uy Thắng nhìn chằm chằm, còn chưa ra tay mà không ít người đã bị dọa cho hai chân phát run.
“Vứt đao đi, nằm bò dưới đất, nếu không sẽ bị coi là có âm mưu ám sát điện hạ!”
Mạnh Thiên Hải hô to với binh phủ: “Ta đếm tới mười, ai không nằm bò xuống đất, giết ngay tại chỗ!”
Kết quả là không đợi anh ta đếm, vừa dứt lời, các binh phủ đã vứt hết đao đi, ngoan ngoãn nằm bò xuống đất.
Mạnh Thiên Hải cười nhạo, phân một đội ra đi thu đại đao của các binh phủ lại.
“Được rồi, bắt người đi!”
Cửu công chúa gật đầu với Mạnh Thiên Hải.
Mạnh Thiên Hải đáp một tiếng, lấy một ống pháo hoa ra khỏi túi vải trên lưng ngựa.
Vút! Đùng!
Pháo hoa bay lên trời cao, dù ban ngày không có màu sắc gì, nhưng âm thanh nổ mạnh lại truyền đi rất xa.
Một lát sau, trong thành Tây Xuyên có có một tia pháo hoa bay lên không trung, chắc là đáp lại Mạnh Thiên Hải.
“Tiên sinh, đi thôi, chúng ta tới Khánh phủ, có lẽ bọn Từ mập cũng bị bắt đưa qua đó rồi.”