Chẳng bao lâu từng người phụ nữ và trẻ con bị kéo ra, quỳ xuống ở cửa mỗi căn nhà.
"Cuộc sống của thổ phỉ được ghê, có mấy bà vợ lận".
Cựu binh đứng bên Kim Phi cười đùa.
Trong mấy căn nhà ngói lôi ra được cả chục người phụ nữ.
Căn nhà ít nhất cũng phải có đến ba người phụ nữ, nhiều nhất có đến mười bảy người!
Kim Phi nhìn căn nhà đằng sau lưng họ, chỉ là kiểu tứ hợp viện bình thường, tính cả phòng bếp và gian nhà chính thì cùng lắm chỉ có năm sáu phòng, không biết sao chứa được nhiều người như vậy.
"Vậy căn nhà của Lưu Giang ở kia sao?"
Kim Phi chỉ vào căn nhà có mười bảy người phụ nữ hỏi.
"Không phải, đó là nhà nhị đương gia".
Thuyên Tử nói: "Nhị đương gia không có con, nên thích nhất là nạp thiếp, lúc nhiều nhất có hai mươi ba người, mấy năm nay đánh chết chỉ còn lại mười lăm người, thêm hai người năm nay mới cướp được nữa".
Kim Phi híp mắt nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy trên người những người phụ nữ này đều có vết thương, rõ ràng tên nhị đương gia này là một tên bạo lực.
Quay đầu nhìn Thiết Ngưu: "Vậy tên nhị đương gia này còn sống không?"
"Chết rồi".
Thiết Ngưu lắc đầu.
"Thế thì dễ dàng cho hắn quá".
Kim Phi lạnh lùng hừ một tiếng hỏi: "Căn nhà nào của Lưu Giang?"
"Căn kia".
Thuyên Tử chỉ vào căn nhà bên tay phải Tụ Nghĩa Sảnh.
Kim Phi nhìn sang phía hắn chỉ, phát hiện ra ở cửa nhà của Lưu Giang chỉ có một người phụ nữ, hơn nữa tuổi tác không nhỏ.
Điều này khiến y bất ngờ.
Ngoài y ra, Thiết Ngưu cũng bất ngờ.
"Không ngờ Lưu Giang này là một kẻ si tình, chỉ có một bà vợ".
"Đại vương, ngài hiểu lầm rồi, bên đó nhốt hơn hai trăm ngựa thịt, đều là của Lưu Giang".
Thuyên Tử chỉ vào phía Tây.
"Ngựa thịt là gì?"
Kim Phi lần đầu nghe thấy từ này.
Là tên một loài ngựa nào đó sao?
Khẩu vị của Lưu Giang này nặng quá đó.
"Tiên sinh, băng thổ phỉ với quy mô như núi Thiết Quán không cho phép thổ phỉ bình thường được lấy vợ, nếu không trong trại sẽ không có chỗ chứa người, nhưng không phải là không có phụ nữ, vậy nên sẽ đi nơi khác mua mấy cô nương, giam lỏng trên núi cho thổ phỉ đến phát tiết".