Kênh Hoàng Đồng ở Tây Bắc.
Kim Phi vẫn không biết vì y mà Cửu công chúa đã gây náo loạn toàn bộ Quảng Nguyên, hơn nữa còn có khả năng sẽ lan sang những quận huyện khác của Xuyên Thục.
Vì Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ đều đang muốn đợi đối phương ra tay trước, tiêu hao sinh lực của Kim Phi, vì vậy Đảng Hạng, quân Thục, quân Tần vương đã lâm vào thế đối đầu liên tục.
Lúc này hai bên đều bị quân địch chặn lại, cho dù Kim Phi có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng không triển khai được, ngược lại đã trở nên nhàn rỗi, mỗi ngày ngoài việc kiểm tra phòng thủ tiền tuyến như thường lệ thì thời gian còn lại đều là thực nghiệm trong phòng thí nghiệm tạm thời, không thì tiếp tục biên soạn tài liệu dạy học.
Gần đây, thời tiết càng ngày càng lạnh, để giữ ấm cho tiểu viện, Thiết Chùy đã bảo người tìm bùn đến, và bịt kín tất cả kẽ hở trong nhà đá.
Dù lò lửa đã được nối với ống khói nhưng vẫn luôn ở trong không gian bịt kín trong thời gian dài nên Kim Phi vẫn cảm thấy đầu óc mơ màng.
Hơn nữa, đã biên soạn xong tài liệu dạy học nên Kim Phi quyết định ra ngoài đi dạo.
Vì đã gần đến thời gian ăn cơm tối nên Kim Phi không đi xa, chỉ tùy ý đi đến khe núi phía sau tiểu viện.
Bình thường, khi Kim Phi đi ra ngoài thường sẽ đến tiền tuyến kiểm tra phòng ngự, hoặc là lên đỉnh núi ngắm bình minh và hoàng hôn, đây là lần đầu tiên y đến khe núi này.
Khe núi này cũng có mấy hầm mỏ, nhưng lúc đó không tìm được quặng mỏ, vì vậy hầm mỏ không sâu lắm, cũng không chứa được nhiều người
Cũng không cần phải xây bếp lò.
Điều khiến Kim Phi không ngờ đến là y nhìn thấy mấy nhân viên hộ tống đang canh giữ cửa của một trong những sơn động.
Nhìn thấy Kim Phi đi đến toàn bộ nhân viên hộ tống vốn đang nằm nghỉ ngơi trong sơn động đều đứng dậy chào Kim Phi.
“Các người ở đây làm gì?” Kim Phi hỏi.
“Hồi bẩm tiên sinh, bọn ta đang ở đây trông chừng Lý Kế Sơn!” Một trong số những nhân viên hộ tống trả lời.
“Lý Kế Sơn?” Kim Phi hơi sửng sốt một chút.
Suýt nữa thì y đã quên người này.
Bây giờ nhân viên hộ tống nói thì Kim Phi mới nhớ ra, trước đây y đã để Trương Lương đưa Lý Kế Sơn đến tiền tuyến để uy hiếp quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, sau này vẫn chưa đưa ông ta về, Lý Kế Sơn quả thực nên ở cùng với đại bộ đội quân Thục.
Nhưng gần đây Kim Phi quá bận, hơn nữa tạm thời Lý Kế Sơn đã mất đi giá trị lợi dụng, Kim Phi bèn không quan tâm đến ông ta.
Dù sao rảnh rỗi không có việc gì làm, Kim Phi đã đi theo lối đường mòn đến cửa hầm mỏ.
Cái hầm mỏ nhỏ này, vừa nhìn đã nhìn thấy đáy.
Chỉ thấy Lý Kế Sơn được mặc một chiếc áo khoác da rách rưới, cuộn tròn nằm ngủ trên đống cỏ khô.
Đội trưởng nhân viên hộ tống đến đá vào mông Lý Kế Sơn: “Này, đừng ngủ nữa, dậy đi.”
Lý Kế Sơn lật người, dụi mắt hỏi: “Phải ăn cơm tối rồi sao?”
“Suốt ngày chỉ biết ăn.” Đội trưởng nhân viên hộ tống nói: “Mở mắt chó của ngươi ra nhìn xem xem, tiên sinh nhà ta đến rồi!”
“À, hóa ra là Kim tiên sinh đến rồi!”
Lý Kế Sơn duỗi người, ngồi dậy, sau đó vỗ vào đống rơm bên cạnh mình nói: “Kim tiên sinh, đến đây ngồi đi!”
Mặc dù Kim Phi không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng nhìn thấy mấy con bọ trên đầu Lý kế Sơn thì vẫn hơi khó chịu, không qua đó ngồi mà ngồi trên tảng đá nhân viên hộ tống vừa ngồi.
Y còn nhớ dáng vẻ của Lý Kế Sơn khi vừa đến Xuyên Thục.
Lúc đó Lý Kế Sơn vẫn rất quan tâm đến hình tượng của bản thân, mỗi ngày đều sửa sang quần áo và tóc tai.
Nhưng bây giờ Lý Kế Sơn lại bẩn thỉu rối bù, mặc một chiếc áo khoác da rách rưới, giày trên chân cũng không phải là một đôi, trong đó có một bàn chân đã lộ ra hai ngón chân.
Đầu tóc cũng rối bời, trông rất giống người lang thang.
Lý Kế Sơn cũng không để ý thái độ của Kim Phi, cười nói: “Sao hôm nay Kim tiên sinh lại có thời gian đến thăm ta vậy?”
Kim Phi không trả lời câu hỏi của ông ta mà nói: “Lúc này ngươi vẫn còn ngủ, lẽ nào người không quan tâm chiến sự ở nơi này sao?”
“Ta đã trở thành tù nhân của tiên sinh, tiếp tục quan tâm chiến sự thì sao chứ, có thể thay đổi được gì sao?” Lý Kế Sơn chỉnh lại chút tóc rối trên đầu, hỏi lại
“Ngươi nghĩ thoáng đấy.” Kim Phi cười.
“Không nghĩ thoáng thì còn có thể làm gì chứ?” Lý Kế Sơn cũng cười theo nói: “Nói thật, lúc vừa mới bị tên khốn Thiết Ngưu đưa ra khỏi kinh thành, quả thực ta rất xấu hổ, nhưng vì cơ nghiệp của Đảng Hạng, Ta chỉ có thể theo anh ta đến Xuyên Thục.
Đột nhiên không có chính sự, không có những chuyện lục đục, lúc đầu ta còn không quen, nhưng bị giam thời gian dài, ta cảm thấy nhàn rỗi như vậy cũng rất tốt.
Từ khi sinh ra ta đã không lo cơm ăn áo mặc, lúc còn trẻ có thể nói ngày nào cũng như tết, đêm đêm ngủ với người mới, cả đời đã ăn nhiều loại sơn hào hải vị, ngủ cùng vô số kể nữ nhân, hưởng hết giàu sang của nhân gian, so với những người dân chăn nuôi vừa sinh ra đã phải đói rét cực khổ kia thì ta còn có điều gì không hài lòng chứ?
Cho dù chết vào ngày bị Thiết Ngưu bắt thì đời này cũng đáng rồi! Bây giờ sống thêm được ngày nào thì sống ngày đó!”
“Nói rất có lý.” Kim Phi khẽ gật đầu: “Ngươi là một người có phúc.”
Bây giờ Lý Kế Sơn không xưng trẫm nữa, mà xưng “ta”, cho thấy có thể ông ta đã thực sự từ bỏ rồi.
“Điều này cũng cần phải cảm ơn Kim tiên sinh đã nhân từ!” Lý Kế Sơn chắp tay với Kim Phi.
“Quả thực ngươi nên cảm ơn ta.” Kim Phi gật đầu như lẽ đương nhiên.
Kiếp trước khi học lịch sử nhà Tống, Kim Phi nhớ rõ quân Kim đã đối xử với nhị đế Huy Khâm như thế nào sau khi bắt cóc ông ta như thế nào.
Lúc đó hoàng hậu và nhiều quý phi, quý nữ hoàng tộc và thiên kim quyền quý cũng bị bắt cóc cùng với nhị đế Huy Khâm.
Nhị đế Huy Khâm trở thành tù nhân không được đối đãi như Lý Kế Sơn, quân Kim đối xử với họ như trâu ngựa, hoàng hậu quý phi và thiên kim quý phi cũng trở thành đồ chơi người Kim tùy ý lăng nhục, sống rất thê thảm.
Khi Kim Phi bảo Thiết Ngưu bắt Lý Kế Sơn, không để Thiết Ngưu động vào người khác, sau khi giam giữ Lý Kế Sơn đến Xuyên Thục, cũng không cố ý lăng nhục ông ta, có thể được tính là đã rất nhân từ rồi.
Lý Kế Sơn cũng biết điều này, vừa rồi mới hành lễ với Kim Phi để bày tỏ sự cảm kích.
Giờ Lý Kế Sơn quả thực đã sống sáng suốt, nhưng tinh thần hăng hái cũng đã hoàn toàn cạn kiệt.
Cho dù bây giờ Kim Phi thả ông ta về Đảng Hạng, e rằng ông ta cũng sẽ không tranh đấu với Lý Lăng Hiên nữa, có lẽ sẽ làm một vị Thái thượng hoàng ung dung tự tại, sống mơ mơ màng màng quãng đời còn lại.
Đối mặt với người mất đi tinh thần hăng hái, đột nhiên Kim Phi cũng mất đi hứng thú trò chuyện.
Y đứng dậy vỗ bụi trên mông, đưa Thiết Chùy đi ra khỏi hầm mỏ.
Vẫn chưa đi xuống đến chân núi y đã nhìn thấy cận vệ của Tả Phi Phi đang chạy về phía bên này.
Kim Phi biết chắc chắn cận vệ có chuyện cần tìm y nên đã đưa theo Thiết Chùy đến đón người.
“Tiên sinh, phu nhân bảo ta mời ngài nhanh chóng trở về!”
Cận vệ còn chưa chạy đến chỗ Kim Phi đã ngẩng đầu hét với Kim Phi.
Cận vệ này đã từng là nữ công nhân ở núi Thiết Quán, trước kia khi Kim Phi đi đến núi Thiết Quán, cũng thường không biết trên dưới với Kim Phi, nhưng từ khi vào quân đã trở nên khuôn phép rất nhiều.
Nếu không có chuyện gấp, sẽ không thất lễ như vậy.
Vì vậy Kim Phi không trách móc mà cúi đầu hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”