Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Trịnh Trì Viễn là người phụ trách thủy quân, nhưng anh ta cũng xuất thân từ một gia đình giàu có ở kinh thành, cũng biết rõ điều cấm kỵ nhất trong triều đình là ôm đồm nhiều việc.

Như vậy không chỉ khiến mọi người cảm thấy ngươi quá mạnh mẽ, mà nếu như làm sau chuyện sẽ dễ dàng bị đổ thừa.

Đặc biệt là loại công việc vốn không thuộc về việc của mình, ngươi đi ôm đồm sau đó lại làm sai sẽ bị mắng đến mức không có đường giải thích.

Nhưng làm việc trong triều đình đồng nghĩa với quyền lực, nên dù tất cả mọi người đều biết đạo lý này, nhưng vẫn ra tay cướp đi công việc của người khác.

Ngược lại Trịnh Trì Viễn không có tật xấu về phương diện này, anh ta vẫn luôn có ý thức ranh giới, cho dù chức vụ của anh ta cao hơn Đại Cường rất nhiều, nhưng dường như anh ta chưa bao giờ hỏi chuyện gì khác ngoài chuyện liên quan đến thủy quân và đại dương, tránh để lại ấn tượng mạnh mẽ cho Kim Phi và Cửu công chúa.

Anh ta quay lại nhìn Đại Cường, thấy anh ta vẫn kinh hồn bạt vía như trước, Trịnh Trì Viễn không khỏi thở dài.

Bây giờ vấn đề không phải là anh ta có đồng ý nhúng tay hay không mà là anh ta bắt buộc phải làm.

"Trước hết, chuyện này cần phải nhanh chóng báo cáo về Kim Xuyên, để tiên sinh và bệ hạ biết, sau đó nhanh chóng phái người quen thuộc với gói thuốc nổ đến kiểm tra, ngoài ra còn cần phải toàn lực điều tra nguồn gốc của gói thuốc nổ, để ngăn chặn những sự việc xấu tương tự xảy ra!"

Trịnh Trì Viễn đưa ra chỉ thị đầu tiên.

"Vâng, lát nữa ta sẽ về viết báo cáo, sau đó nhanh chóng phái người đưa đến Kim Xuyên."

Phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh gật đầu, ghi lại chuyện này.

"Thứ hai, đồng bọn của kẻ địch đã trốn thoát, mà chúng ta không biết bọn họ có còn thêm đồng bọn nào đang ẩn nấp nữa không, chúng ta nên tạm thời phong tỏa trấn Ngư Khê, tiến hành lục soát từng nhà, nếu như bọn họ vẫn còn giấu các loại vũ khí cung nỏ hoặc gói thuốc nổ cần cố gắng nhanh chóng tìm ra!"

Trịnh Trì Viễn nhìn về phía phó tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống tiếp tục nói: "Chuyện này nhân viên hộ tống các ngươi sẽ chủ đạo, ta sẽ bảo thủy quân phối hợp tuần tra với các ngươi!"

Khi trong nhà phát hiện có một con gián thì thực ra đã có hàng nghìn con rồi.

Trịnh Trì Viễn cũng biết rằng khả năng cao là kiểu lục soát này sẽ không có phát hiện gì, nhưng việc nên làm vẫn cần phải làm, nếu không sau này xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không thể giải trình được.

"Vâng!" Phó tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống vội vàng gật đầu.

"Thứ ba…."

Trịnh Trì Viễn đang định nói điều thứ ba thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét vang lên từ phía bên trái.

Quay đầu nhìn sang, thấy có hai vật tròn màu đen đang lăn tới.

"Lựu đạn!"

Con ngươi của Trịnh Trì Viễn co lại, vô thức chạy nhào sang một bên.

Cũng có hai nhân viên hộ tống phản ứng nhanh muốn nhặt lựu đạn lên lao ra ngoài, nhưng đáng tiếc khi kẻ địch ném lựu đạn có lẽ đã tính toán thời gian, bọn họ vừa cúi xuống, lựu đạn đã phát nổ.

Hai nhân viên hộ tống đi nhặt lựu đạn ở khoảng cách gần nhất, hơn nữa vừa đúng lúc cúi xuống, bị va chạm mạnh nhất, bị nổ bay ngược ra ngoài ngay lập tức!

Những cận vệ sau lưng Trịnh Trì Viễn phản ứng chậm hơn, cũng bị mảnh sắt từ lựu đạn bắn trúng, nhiều người bị nổ ngã nhào bởi sóng không khí của vụ nổ.

May mắn thay, uy lực của lựu đạn có hạn, hơn nữa chỉ có hai quả lựu đạn, cộng thêm cận vệ của Trịnh Trì Viễn và nhân viên hộ tống ở gần đó đều mặc áo giáp, nên ngoại trừ hai nhân viên hộ tống đối mặt trực diện với vụ nổ chưa biết sống chết, tạm thời không có trường hợp tử vong ngay tại chỗ.

Nhưng có rất nhiều người bị thương.

Lựu đạn được ném từ một sân khác cách đó hơn hai mươi thước, nhân viên hộ tống thực hiện nhiệm vụ phong tỏa gần đó nhanh chóng hành động bao vây cái sân này lại sau đó lao vào trong.

Đáng tiếc, nếu các tử sĩ đã dám ra tay thì đã sớm suy nghĩ kỹ đường lui rồi.

Trước khi nhân viên hộ tống lao vào đã trốn thoát rồi, trong sân chỉ còn lại chủ nhân đã bị giết chết.

"Chắc chắn hắn tay chưa chạy xa đâu, lục soát cho ta!"

Trung đội trưởng dẫn đầu đội nhân viên hộ tống giận dữ hét lên.

Trong sân, những cận vệ không bị thương của Trịnh Trì Viễn không bị thương lập tức vây quanh anh ta.

Đội trưởng cận vệ kéo Trịnh Trì Viễn lên khỏi mặt đất, lo lắng hỏi: "Tướng quân, ngài không sao chứ?"

"Ta không sao." Trịnh Trì Viễn móc lỗ tai ù ù của mình, sau đó hỏi: "Các ngươi có sao không?"

Đội trưởng cận vệ biết anh ta đanh hỏi về phó tiểu đoàn trưởng đội nhân viên hộ tống và phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh nên lập tức trả lời: "Tiểu đoàn trưởng Trang bị thương một chút ở chân, nhưng vì mặc áo giáp nên không có chuyện gì, tổ trưởng Chu hình như bị mạt sắt đâm vào nhiều chỗ, ta chưa nhìn kỹ thì quân y đã kiêng anh ta đi rồi, không biết bây giờ như thế nào nữa."

"Có nhìn thấy lựu đạn được ném từ chỗ nào đến không?"

"Thấy rồi, các huynh đệ của tiêu cục đã đuổi theo rồi!" Đội trưởng cận vệ trả lời.

Trịnh Trì Viễn gật đầu, sau đó nhìn xung quanh, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói: "Xem ra phạm vi phong tỏa của chúng ta vẫn chưa đủ rồi…. Truyền lời về, bảo Lưu Hắc Tử dẫn người xuống thuyền, phong tỏa tất cả các nhà trong vòng bán kính mười trượng, kiểm tra từng người trong các nhà một!"

Mặc dù thủy quân đã dựng doanh trại ở trên bờ, bình thường phần lớn thời gian huấn luyện vẫn là có liên quan đến nước, và được tiến hành trên thuyền.

Bây giờ là thời gian huấn luyện thủy quân, phần lớn thủy quân đều đang ở trên thuyền.

Lực lượng vũ trang ở trấn Ngư Khê vẫn chưa bao giờ đủ dùng, vụ nổ vừa rồi lại gây ra quá nhiều thương vong cho nhân viên hộ tống và đội tuần tra, nhân lực lại càng không đủ dùng, cần phải điều động người từ thủy quân đến.

"Vâng!" Đội trưởng cận vệ nhanh chóng phái người quay về truyền lệnh.

Khi đội quân thủy quân lên bờ, trấn Ngư Khê lập tức rơi vào tình trạng kiểm soát quân sự.

Tất cả người dân và nạn dân đều bị yêu cầu chờ đợi tại chỗ không được tùy tiện di chuyển, công nhân cũng hoàn toàn bị phong tỏa trong nhà xưởng.

….

Bên ngoài cách đó vài dặm về phía bắc, Khánh Mộ Lam đang cưỡi ngựa phi nước đại.

Khánh Mộ Lam vẫn luôn ngưỡng mộ Tả Phi Phi và Đường Đông Đông, cho nên sau khi xưởng cá muối đã ổn định, cô ấy lập tức chọn ra một số chàng trai trẻ trong số các công nhân để thành lập đội tuần tra.

Đội tuần tra không cần sản xuất, chỉ cần huấn luyện và phụ trách đảm bảo công tác an toàn là được.

Bây giờ theo sau cô ấy ra ngoài chính là các đội viên của đội tuần tra ca đêm.

Các đội viên đội tuần tra trước đây đều là nạn dân, chưa bao giờ tiếp xúc với ngựa chiến, mặc dù sau khi gia nhập đội tuần tra đã học kỹ thuật cưỡi ngựa, nhưng đều chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, kỹ năng cưỡi ngựa hoàn toàn không được coi là xuất sắc.

Vừa mới bắt đầu còn miễn cưỡng có thể chạy theo được với đám người Khánh Mộ Lam và A Mai, nhưng chạy được mấy trăm thước, sau khi ngựa chiến trở nên hưng phấn, một số người dần dần bắt đầu trở nên sợ hãi, vô thức siết chặt dây cương, điều khiển ngựa chiến chạy chậm lại.

"Các ngươi từng người đi chậm gì thế, chạy nhanh lên!" Khánh Mộ Lam quay đầu lại nhìn, thúc giúc.

"Tiểu thư, họ đều là người mới, hay là chậm lại chút đi, nếu chạy nhanh quá ngã xuống thì sẽ phiền phức đó." A Mai khuyên nhủ nói: "Trong trấn còn có nhân viên hộ tống và cả thủy quân nữa, người không cần lo lắng."

Tốc độ chạy của ngựa chiến rất nhất, ngã xuống nhẹ nhất cũng sẽ rách một mảng da, nếu như chân bị vướng vào bàn đạp thì sẽ càng nguy hiểm hơn.

Mặc dù Khánh Mộ Lam không vui lắm, nhưng cảm thấy lời A Mai nói cũng có lý, cô ấy gật đầu, dẫn đầu giảm tốc độ ngựa lại, sau đó quay đầu nhìn A Mai: "A Mai, cô nói xem tại sao gói thuốc nổ đang bình thường lại phát nổ chứ?"

A Mai đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang lao từ bên phải Khánh Mộ Lam tới.

"Tiểu thư, cẩn thận!"

A Mai chưa kịp nhìn xem bóng đen đó là gì, đã vô thức đạp vào lưng ngựa phi người lên, vút qua về phía ngựa của Khánh Mộ Lam!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK