“Cái gì vậy?” Kim Phi tò mò hỏi.
“Ta cũng không biết.” Đại Cường lắc đầu nói: “Huynh đệ Cục tình báo nói với ta rằng đồ ở bên trong là thứ lục soát được từ nhà họ Vũ Văn, bảo ta đưa tận tay cho Châu Nhi cô nương nên ta chưa xem qua.”
Châu Nhi nhìn thoáng qua Cửu công chúa, rồi tiến lên nhận lấy túi vải.
Bên trong túi vải là một chiếc hộp gỗ nhỏ, Châu Nhi mở hộp gỗ nhỏ ra, từ bên trong lấy ra một xấp thư.
Châu Nhi chỉ nhìn bức thư đầu tiên, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cửu công chúa thấy vậy bèn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Châu Nhi vội vàng đưa hộp gỗ cho Cửu công chúa.
Kim Phi cũng tò mò sáp lại gần.
Chỉ thấy phía trên cùng của bức thư viết mấy chữ “Thân gửi Vũ Văn huynh, Trần Vĩnh Trạch kính thư”.
Kim Phi cầm phong thư lên lật lại, tên trên tất cả các bức thư đều là Trần Vĩnh Trạch, nét chữ cũng là của Tấn vương.
“Lại là cái tên khốn kiếp này!”
Kim Phi ném bức thư lên bàn, tức đến mức cơm cũng không muốn ăn.
Chiến dịch ở Hi Châu lúc đó, Tấn vương và Tần vương vẫn luôn ở sau lưng giở trò, nhân viên hộ tống đã bắt được Tần vương nhưng lại để cho Tấn vương chạy thoát.
Cuộc chiến ở Hi Châu khiến cho Kim Phi nhận ra về tốc độ phát triển quá nhanh, thế là sau trận chiến y quyết định giảm tốc độ phát triển, dự định phát triển Xuyên Thục trước, sau khi tích lũy đủ thực lực mới quay lại trừng trị Tấn vương.
Khoảng thời gian gần đây Kim Phi tập trung chủ yếu tinh lực vào xưởng đóng thuyền, thêm vào đó sự khủng hoảng lương thực ở Giang Nam và Trung Nguyên có thể bùng phát bất cứ lúc nào, Kim Phi gần như đã quên mất Tấn vương.
Ai ngờ ông ta lại nhảy ra, hơn nữa còn muốn đẩy mình và Cửu công chúa vào chỗ chết.
Quan Hạ Nhi không quan tâm đến chính sự, vốn không chú ý đến cuộc trò chuyện của mấy người Kim Phi, nhưng nhìn thấy Kim Phi tức giận, cô bèn tò mò cầm bức thư lên.
Thấy cái tên Trần Vĩnh Trạch, cô hơi sững sờ một chút, sau đó mới nhớ ra là Tấn vương.
“Chuyện này có liên quan đến Tấn vương sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Thư lục soát ra được từ nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu, đương nhiên là có liên quan đến ông ta rồi!”
Kim Phi tức giận nói: “Hôm qua ta còn đang thắc mắc tại sao Đông Man và Đảng hạng lại tìm được nhà Vũ Văn và nhà họ Chu, để bọn chúng cung cấp chim ưng, thì ra là có Tấn vương đứng ở trung gian giật dây!”
Văn minh Hoa Hạ hưng thịnh ở Trung Nguyên, mà vị trí của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu tương đối gần Đông Hải, trong bản đồ chính trị trước đó của Đại Khang nó thuộc về phần đất xa xôi.
Lực chú ý của Đông Man và Đảng Hạng vẫn luôn ở gần khu vực kinh thành, chưa bao giờ chú ý nhiều đến Đông Hải, nhiều nhất chỉ biết đến hai quận Hà Đông và quận Hải Đình, xác suất biết được nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu là không cao.
Cho nên hôm qua khi nhìn thấy chim ưng, Kim Phi đã vô cùng bối rối.
Nhưng lúc đó y cho rằng nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu lo sợ nhân viên hộ tống xử lí nên đã chủ động tìm Đông Man và Đảng Hạng hợp tác, bây giờ y mới biết, thì ra trung gian còn có một Tấn vương.
Đông Man và Đảng Hạng không biết rõ về thế gia hào tộc của Đại Khang, nhưng Tấn vương lại biết rất rõ.
Từ trước đến nay Tấn vương vẫn luôn dây dưa không rõ với Đảng Hạng, bây giờ lại có chung kẻ địch là Kim Phi, muốn mượn mấy con chim ưng của Đảng Hạng thực sự quá dễ dàng.
Dù sao sau khi Kim Phi hồi phục lại, không chỉ trừng trị Tấn vương, chắc chắc cũng sẽ trừng trị Đảng Hạng.
Tân hoàng đế của Đảng Hạng - Lý Lăng Hiên chỉ mong Kim Phi và Cửu công chúa đi chết.
Người ba phe đều cùng một mong muốn, vậy chẳng phải là tâm đầu ý hợp hay sao?
“Tấn vương thật là quá đáng, còn là chú ruột của Vũ Dương nữa. Khi đó đương gia coi trọng ông ta như vậy, vậy mà ông ta lại muốn hãm hại đương gia và Vũ Dương!”
Một khi sự việc liên quan đến an nguy của Kim Phi, Quan Hạ Nhi sẽ trở nên nóng nảy, cô quay đầu nhìn Châu Nhi: “Châu Nhi, không phải cô quản lý Cục tình báo sao? Có thể tìm thấy Tấn vương ở đâu không? Ta sẽ bảo Thiết Ngưu đi giết chết ông ta!”
Có thể khiến cho Quan Hạ Nhi nói ra bốn chữ giết chết ông ta, chứng tỏ cô đã thực sự tức giận rồi.
“Không tìm được.” Châu Nhi lắc đầu nói: “Đất Tấn khắp nơi đều là núi, Tấn vương trốn quá kĩ, người của chúng ta lại quá ít, mãi vẫn không tìm được manh mối hữu ích.”
“Thiếu người vậy thì bố trí thêm vài người nữa qua đó đi!”
Quan Hạ Nhi nói: “Một tên lòng dạ độc ác như vậy núp mãi ở phía sau, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm!”
“Phu nhân, tình hình ở đất Tấn tương đối phức tạp, công việc trinh sát của chúng ta chỉ có thể âm thầm tiến hành, phái nhiều người đến ngược lại sẽ càng dễ bị bại lộ.” Châu Nhi bất lực nói.
Tấn vương khác với đám người Tần vương và Trần Chinh.
Sau khi Tần vương và Trần Chinh trốn đi, đất Tần và Trung Nguyên lập tức hỗn loạn, nhưng Tấn vương khá có sức ảnh hưởng ở đất Tấn, vậy nên cho dù ông ta trốn đi rồi thì đất Tấn cũng không mất kiểm soát như đất Tần và Trung Nguyên.
Thiết Ngưu đã từng dự định mô phỏng theo sách lược như ở đất Tần, lấy thành Vị Châu làm khu căn cứ, không ngừng thâu tóm đất Tần, cuối cùng buộc Tấn vương phải xuất hiện.
Chiêu này ở đất Tần vô cùng có hiệu quả, quân lính trấn thủ ở các thành trì trên đất Tần vừa nhìn thấy tiêu cục Trấn Viễn giết tới đã lập tức cao chạy xa bay, có khi một đại đội đã có thể đánh hạ được một toà quận thành, sau đó cùng đội Chung Minh chủ trương công tác đánh cường hào phân chia ruộng đất.
Thủ đoạn giống vậy lại không có tác dụng với đất Tấn.
Dưới sự sắp xếp của Tấn vương, binh lính đất Tấn biết đánh không lại nhân viên hộ tống bèn chơi trò đánh du kích.
Ban ngày nhân viên hộ tống đánh hạ được thành trì, tử sĩ của Tấn vương lại trong đêm lén lút đốt lương thực của nhân viên hộ tống, hoặc hạ độc vào trong nước uống và lương thực của nhân viên hộ tống, đủ loại thủ đoạn khó lòng phòng bị.
Thiết Ngưu bận rộn mấy tháng chỉ đánh hạ được vài huyện thành, không chỉ tổn thất nhiều nhân viên hộ tống mà mỗi huyện thành còn cần phải cử một đội quân lớn mạnh để canh giữ.
Nhân viên hộ tống vốn đã thiếu người, hơn nữa còn phải luôn đề phòng Đảng Hạng ở phương bắc, Thiết Ngưu bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ tiếp tục công cuộc tiến công, cho nhân viên hộ tống lui về, cố thủ thành Vị Châu.
Dưới tình huống này, Cục tình báo chỉ có thể lén lút thực hiện công cuộc thu thập tình báo.
Đất Tấn khắp nơi đều là núi, Tấn vương tìm bừa một góc núi để lẩn trốn, Cục tình báo căn bản không thể tìm ra được.
Không chỉ vậy, Tấn vương thỉnh thoảng còn chủ động công kích trạm cung ứng của nhân viên hộ tống, khiến cho các nhân viên hộ tống vận chuyển lương thực và các vật cung ứng khác đến thành Vị Châu phải đi vòng đến biên giới Đảng Hạng, đi qua địa bàn của Đảng Hạng.
Dưới tình huống này muốn tìm được Tấn vương gần như là điều viển vông.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy nhìn ông ta làm loạn ở sau lưng sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
Trong lúc nhất thời Châu Nhi không biết phải trả lời như thế này, chỉ đành cúi đầu.
“Hạ Nhi, không cần lo lắng, nếu Tấn vương thực sự có bản lĩnh thì đã không giở trò ở sau lưng, mà đường đường chính chính tới tìm chúng ta quyết đấu rồi.”
Kim Phi nói: “Chỉ là một tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi mà thôi, đợi sau khi ta khôi phục lại, nàng xem ta xử lý ông ta như thế nào!”
Thực ra để đối phó Tấn vương, cách tốt nhất chính là công chiếm hoàn toàn đất Tấn, sau đó tiến hành công việc đánh cường hào phân chia ruộng đến nơi đến chốn, tự nhiên sẽ có được sự ủng hộ của người dân, đến lúc đó muốn tìm được Tấn vương sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tâm trạng vui vẻ cả ngày hôm nay của Kim Phi hoàn toàn bị tin này xóa sạch, tinh thần của Cửu công chúa cũng sa sút đi nhiều, trong lòng còn vướng bận về chính sự ở Xuyên Thục và công tác khai thác gỗ ở Giang Nam, sau khi ở lại Đông Hải thêm hai ngày, bèn lên Trấn Viễn số 2 trở về Xuyên Thục.
Việc đầu tiên sau khi cô ấy quay về là viết thư cho Hàn Phong, để anh ta toàn lực dò la tung tích của Tấn vương.