Tường thành Tây Xuyên cao dày trên tường thành còn trang bị cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá, chỉ huy cũng là tướng quân lão làng Mạnh Thiên Hải nên dù không có Khánh Hâm Nghiêu ở đó, Cửu công chúa cũng không lo lắng lắm.
Mãi cho đến khi biết người Thổ Phiên có khinh khí cầu, Cửu công chúa mới hoảng hốt, lập tức gửi thư cho Mạnh Thiên Hải nhắc anh ta phải cẩn thận.
Khinh khí cầu là vũ khí chiến lược ở làng Tây Hà, ngoài Trương Lương đưa đi một ít, Kim Phi từng mang đi một ít đến khu vực Đông Hải, các phân nhánh tiêu cục ở nơi khác dều không có, càng không thể bán cho Tây Xuyên.
Gada có khinh khí cầu, Mạnh Thiên Hải không có, chỉ có thể bị động bị đánh.
Thật ra cửu cồng chúa lo lắng cũng không sai.
Hôm gián điệp đánh lén làng Tây Hà, Gada cũng phát động tổng tấn công vào Tây Xuyên.
Mấy chục khinh khí cầu đồng loạt bay lên khiến Mạnh Thiên Hải ngơ ngác.
Cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá trên tường thành dều bị thiêu cháy.
Sau đó thành trì bị phá.
Mặc dù Cửu công chúa không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, nhưng cô ấy biết người dân và binh lính trong thành sẽ gặp điều gì sau khi thành bị phá.
‘Vũ Dương…”
Quan Hạ Nhi muốn an ủi nhưng không biết nói gì, chỉ có thế ôm cửu công chúa vào lòng.
“Tỷ tỷ, ta không sao”.
Cửu công chúa khẽ đẩy Quan Hạ Nhi ra, lau nước mắt nơi khóe mắt, nghiến răng nói: “Bổn cung thề nhất định sẽ khiến người Thổ Phiên nợ máu trả máu”.
“Điện hạ…”, Tiểu Ngọc yếu ớt nói: “Đại quân Thổ Phiên không phải đến từ hạ du mà đến từ thượng nguồn”.
“Đến đây từ thượng nguồn hả?”
Cửu cồng chúa sửng sốt.
Làng Tây Hà ở hạ du, nếu Thổ Phiên đánh Tây Xuyên rồi đến Kim Xuyên thì hẳn đi từ hạ du lên mới đúng.
“Đến từ chồ nào thượng nguồn?”, cửu công chúa hỏi.
Thật ra vừa rồi cô ấy còn đang buồn bực, cho dù Gada hạ được Tây Xuyên, cũng rất khó đến Kim Xuyên nhanh như vậy.
Chẳng qua lúc đó cô ấy nghĩ có khả năng Gada phái người xuất phát trước nên không nghĩ kỹ.
Bây giờ nghe Tiểu Ngọc nói thế, cô ấy mới hoàn hồn lại.
“Chúng trốn trên tàu chở hàng đến cửa cửa Lương Thủy, mấy huynh đệ bên đỉnh Song Đà truyền
tin đến nói, có người biết mấy chiếc thuyền này là của một dân buôn ở huyện Tú Tuyền”.
Tiểu Ngọc đáp: “Ta đã phái người đi điều tra tình hình cụ thể fôi”.
“Xem ra Tân vương đã cấu kết với người Thổ Phiên thật fôi” cửu công chúa thở dài.
Huyện Tú Tuyền thuộc đất Tân, không được Tân vương cho phép thì người Thổ Phiên khồng thế lặng lẽ đi qua đất Tân được.
Đường biên giới của Thổ Phiên và Đại Khang rất dài, trong đó có một đoạn gần kề với đất Tân.
Chẳng qua người ở khu vực đó rất ít cũng khá xa khu vực tập trung của Thổ Phiên, vần luôn rất bình yên.
Quan Hạ Nhi không biết Tân vương là ai, cô cũng không muốn biết, cô càng quan tâm kẻ địch tiến vào Kim Xuyên hơn.
Nhận lúc Cửu cồng chúa suy nghĩ cách đối phó, Quan Hạ Nhi quay sang nhìn Tiểu Ngọc: “Kẻ địch đến đâu rồi?”
“Đến trấn Thượng Tập rồi, nếu nhanh thì ba canh giờ sau quân dpi đi đầu sẽ đến”, Tiểu Ngọc nói.
“Ba canh giờ…”
Quan Hạ Nhi biến sắc.
Cửu công chúa cũng không quan tâm đến chuyện Tân vương nữa, nghe thế cũng quay sang: “Chúng có bao nhiêu người?”
“Hiện tại đã phát hiện được ít nhất hơn năm ngàn người”.
Tiểu Ngọc nói: “Huynh đệ ở đỉnh Song Đà truyền tin về, có thể họ đều là cựu binh tinh nhuệ”.
“Năm ngàn binh” cửu công chúa ớn lạnh.
Mặc dù trước đó có khá nhiều nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viền đã rút về nhưng họ biết được Kim Phi mất tích ở Đông Hải, nên để tìm kiếm và giải cứu Kim Phi, Thiết Chùy đã dẫn theo một nhóm người đến Đông Hải rồi.
Sau đó theo kế hoạch Phùng tiên sinh, để giải cứu Ngưu Bôn, tiêu cục Trấn Viễn đã đi đối đầu với đại quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng.
Để chống lại quân chinh chiến phía Nam, nhân viên hộ tống trong làng và binh lính quân Trấn Viền được điều động hết sáu mươi phần trăm, bây giờ hai bên còn đang đối đầu ở cống Yêu Tử.
Sau đó Trịnh Phương và Mãn Thương đến Đông Hải đón Kim Phi, lại dần theo một số người.
Mặc dù tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn vẫn luôn chiêu mộ người vào, nhưng điều động mấy lần như vậy, nhân viên hộ tống trong làng cũng không còn nhiều.
Nếu là năm ngàn thổ phỉ thì dựa vào pháo đài và kỹ năng chiến đấu cao hơn địch, nhân viên hộ tống cũng không sợ.
Nhưng kẻ thù khồng phải là thổ phỉ, mà là năm ngàn tinh nhuệ của Thổ Phiên, tố chất chiến đấu
không thua gì nhân viên hộ tống.
Kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường lớn thì không cần phải nói.
Thổ Phiên vừa kết thúc nội loạn, những người có thể sống chắc chắn đều là kỳ cựu.
Cho dù ở phương diện nào, đối phương cũng đều rất mạnh.
Điều dang sợ nhất là bây giờ trong làng chỉ còn lại ba khinh khí cầu, số lượng khinh khí cầu của địch chắc chắn nhiều hơn.
Khinh khí cầu đầu tiên được chế tạo ra bởi Kim Phi, không ai biết rõ uy lực của khinh khí cầu hơn Quan Hạ Nhi và cửu công chúa.
Không có pháo đài nào có thể đánh lại khinh khí cầu.
Nghĩ đến đây, Quan Hạ Nhi cảm thấy hơi tuyệt vọng.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tướng công từng nói biện pháp lúc nào cũng nhiều hơn khó khăn, chắc chắn sẽ có cách”.
Quan Hạ Nhi buộc mình phải bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng vì học thức và kiến thức có hạn, nhất thời cô không nghĩ ra được cách nào tốt.
“Tỷ, ta có một cách, tỷ nghe xem thử có được không”.
Cửu công chúa nhìn cô như vậy thì nói.
“Vũ Dương, đã lúc này rồi, muội đừng để ý đến
mấy chuyện vụn vặt, có cách gì thì cứ nói”.
Quan Hạ Nhi giục.
Cửu công chúa gật đầu, lạnh lùng nói: “Khi kẻ địch từ trấn Thượng Tập đến, chắc chắn phải đi qua núi Nhị Lang, nhanh chóng phái Quan nhị ca đến núi Nhị Lang mai phục, cho nổ đoàn xe lương thực của địch, tiêu diệt khinh khí cầu của chúng”.
“Đúng đúng, chỉ cần chúng không có khinh khí cầu, chuyện này sẽ dề giải quyết”.
Quan Hạ Nhi vội gật đầu.
“Thứ hai, thông báo cho tân binh của núi Miêu Miêu, núi HỔ Đầu, để họ lập tức quay về tiếp ứng cho làng”.
Cửu công chúa nói tiếp: “Nhớ nhắc họ không nên đi đường chính mà cố gắng đi đường núi, tốt nhất không nên tụ tập thành nhóm mà tản ra, tránh bị kẻ địch chưa phát hiện tập trung tấn công”.
‘Vâng!”
Tiểu Ngọc vừa gật đầu vừa lấy một cuốn sổ ra nhanh chóng ghi lại.
“Thứ ba, thông báo cho Hắc Thủy Câu, thả các thổ phỉ làm công ra”.
Cửu công chúa nói tiếp: “Nói với thổ phỉ, chỉ cần dồng ý đi giết địch thì có thế không tính toán chuyện trước kia nữa”.
‘Vũ Dương, thả mấy thổ phỉ đó ra, chúng có thể
sẽ chạy mất đấy…” Quan Hạ Nhi nói.
Trước khi Kim Phi phát triển đến vậy mỗi năm thổ phỉ đều sẽ đi cướp lương thực trong làng, có thể nói là ám ảnh tâm lý cả đời của Quan Hạ Nhi.
Nghe nói cửu công chúa muốn thả thổ phỉ ra, cô muốn phản đối theo bản năng.
“Tỷ đừng gấp, nghe ta nói hết đã”.
Cửu Công chúa nói tiếp: “Bảo các huynh đệ ở núi Hắc Thủy nói với đám thổ phỉ rằng cứ giết được một kẻ địch thì sẽ được thưởng mười lạng bạc, giết được một quân quan có cấp đội trưởng trở lên thì thưởng hai mươi lạng bạc, mồi Thập trưởng thì thưởng ba mươi lượng, Bách phu trưởng thì được thưởng một trăm lạng bạc.
Thổ phỉ là người sẵn sàng bán mạng nhất, ta tin chắc sẽ có không ít người động lòng.
Còn những người muốn chạy thì cứ chạy đi, bây giờ không còn quản được nhiều thế nữa”.
Mặc dù Quan Hạ Nhi vần cảm thấy không ổn nhưng lại không nói gì.
Vì cô biết quyết định của cửu công chúa là đúng.