Vừa rồi còn đang nói chuyện thu phục mười sáu châu Yến Vân, bầu không khí vốn rất nghiêm túc lập tức trở nên hơi kỳ lạ.
Văn võ bá quan đều đang nhìn lén Trần Cát, chờ đợi ông ta trả lời.
Có không ít người thậm chí còn không giấu được ngọn lửa hóng hớt cháy bừng bừng trong mắt.
Lúc này Trần Cát rất muốn mắng chửi người.
Nhưng với công trạng của Kim Phi, Cửu công chúa đã đưa ra yêu cầu hợp tình hợp lý, không hề quá đáng chút nào, ông ta thật sự không nghĩ nổi lý do từ chối.
Huống chi Cửu công chúa còn liên tục đưa mắt ra hiệu với ông ta.
Hai ngày này đã bị Cửu công chúa răn dạy liên tục, lúc này Trần Cát bắt gặp ánh mắt của Cửu công chúa là lại thấp thỏm.
Phát hiện ánh mắt Cửu công chúa càng lúc càng sắc bén, đành phải miễn cưỡng gật gật đầu: “Vậy cứ theo lời Vũ Dương nói, chọn ngày trẫm sẽ hạ chỉ, nhận Quan… Quan…”
“Quan Hạ Nhi!” Cửu công chúa nhanh nhảu nhắc nhở.
“Trẫm chọn ngày hạ chỉ, nhận Quan Hạ Phi làm con nuôi, lấy đức hiền lương thục đức này làm gương.”
Trần Cát vừa âm thầm mắng Cửu công chúa, vừa nói cho có lệ.
“Tạ bệ hạ!”
Việc đã đến nước này, Kim Phi chỉ có thể tạ ơn.
Y ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa, trong lòng cảm thấy cô ấy càng bị thua thiệt.
Cửu công chúa quay về phía y mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trần Cát gặp chuyện này xong thì chẳng còn hứng thú gì nữa, thấy Tả Kiêu Vệ đã bắt đầu qua sông, cuộc chiến phương bắc đã định, bèn chuẩn bị dẫn người hồi cung.
Nhưng ông ta mới vừa đứng lên, lại bị Cửu công chúa ngăn cản.
“Phụ hoàng, chờ cấm quân trở về thành rồi người hẵng hồi cung.”
Lúc này cấm quân còn ở bờ bắc, phòng bị ở kinh thành đang trống không.
Từ lầu thành Bắc đến hoàng cung có một khoảng, số lượng nhân viên hộ tống và quân giáp đỏ có hạn, lỡ trên đường hồi cung bị tàn dư của Thái Tử phục kích thì sẽ rất bị động.
Hoàng đế cũng suy nghĩ cẩn thận điểm này, cho nên không có cưỡng ép, mà bảo Đại thái giám đuổi quân giáp đỏ canh lầu bên cạnh đi, sau đó gọi Cửu công chúa đi vào.
Vừa vào cửa ông ta đã chỉ vào mặt Cửu công chúa mắng té tát: “Cái con bé ngốc này, rốt cuộc bị tên Kim Phi kia cho ăn bùa mê thuốc lú gì? Sao con lại nói đỡ cho y như thế hả?”
“Con bé ngốc này, bản thân Kim Phi còn không đề cập tới chuyện nhận con gái nuôi, con thì hay rồi, còn ép trẫm ra lệnh giúp y!”
Mấy ngày nay Trần Cát bị Cửu công chúa răn dạy quở mắng không ít, bây giờ cuối cùng cũng tìm lại được vị trí của người làm cha.
“Đúng là trong nhà có con gái lớn như quả bom nổ chậm, bình thường trông con thông minh lanh lợi như vậy, sao tới lúc này cũng hồ đồ luôn vậy?”
Trần Cát càng nói càng giận, chỉ vào mũi Cửu công chúa mắng mỏ liên tục.
Cửu công chúa cũng không phản bác, đợi ông ta mắng xong, mới mở miệng nói: “Phụ hoàng mắng đủ chưa? Nếu mắng đủ rồi thì nguôi giận, nghe con gái nói mấy câu nhé?”
“Con nói đi!” Trần Cát giận tới mức ngồi xuống ghế.
“Phụ hoàng, người nói xem nếu như không có Kim tiên sinh, Đại Khang bây giờ sẽ thành ra dáng vẻ gì?” Cửu công chúa hỏi.
“Dáng vẻ gì?” Trần Cát sững sờ một chút.
Trước nay ông ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
“Nếu như không có tiên sinh, thì không có trận thắng lớn ở Thanh Thủy Cốc, cũng sẽ không có chiến thắng ở dốc Đại Mãng, mối nguy Đông Man hôm nay cũng sẽ không được giải quyết dễ dàng như vậy!”
Cửu công chúa tự nói: “Phụ hoàng, với thực lực quốc gia của Đại Khang bây giờ, nếu lại bị Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên vơ vét một lần, người nghĩ Đại Khang sẽ là có dáng vẻ thế nào?