Nhưng doanh trại Đông Man có phạm vi vài dặm, phần lớn binh lính Đông Man chỉ có thể nhìn được mười mấy thước xung quanh mình, mấy nơi xa hơn đã bị lều vải, người và ngựa chặn lại.
Toàn bộ doanh trại Đông Man đang vô cùng hỗn loạn, làm sao bọn chúng biết Trương Lương có bao nhiêu người?
Nhìn thấy khói bụi đang bay lên đầy trời từ phía bắc, hơn nữa phía trước đang có tiếng nổ, tiếng hý của ngựa chiến ở khắp nơi, rất nhiều binh lính Đông Man bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ thật sự bị bao vây rồi?
Hôm nay là lần thứ hai Trương Lương sử dụng chiêu này, tuy từng bị Yakimo nhìn thấu, nhưng binh lính Đông Man bình thường thì không biết!
Điều khiến binh lính Đông Man tuyệt vọng nhất là, đại vương Yakimo và cờ soái của bọn chúng đã bị nhóm nhân viên hộ tống treo lên.
Đại vương đã bị bắt, cờ soái cũng bị cắt rồi, còn đánh đấm gì nữa?
Dĩ nhiên cũng có binh lính Đông Man không biết mặt Yakimo, nghi ngờ nhân viên hộ tống đang gạt bọn chúng, nên quay đầu lại nhìn vào lều của chỉ huy.
Thời này trong chiến tranh chưa có đài vô tuyến, thế nên bên cạnh lều của chỉ huy sẽ xây một đài cao, sau khi người chỉ huy ra lệnh, người cầm cờ sẽ đứng trên đài cao, vẫy cờ để truyền lệnh.
Lúc này lều chỉ huy của Yakimo đã bị nhóm người của Đại Tráng đốt, đài cao dĩ nhiên cũng không thoát được, đã bị nổ tan tành từ lâu.
Thế nên lúc những binh lính Đông Man đang nghi ngờ kia nhìn sang, cũng tuyệt vọng.
Khoan nói đến cờ soái đã không còn, ngay cả đài cao cũng bị mất rồi.
"Yakimo đã bị giết! Các ngươi bị bao vây rồi! Đầu hàng thì không chết!"
Nhóm nhân viên hộ tống vừa tiếp tục hét lên, vừa lạnh lùng nhìn xung quanh.
Ai không buông vũ khí, không quỳ dưới đất, giết không thương tiếc!
Kẻ cầm đầu bị bắt, là một đòn đánh chí mạng vào tinh thần.
Hơn nữa toàn quân đều bị tiêu chảy, hệ thống chỉ huy của người Đông Man đã hoàn toàn sụp đổ.
Lúc nhân viên hộ tống đánh tới, càng ngày càng nhiều người Đông Man lựa chọn buông vũ khí, quỳ xuống đất đầu hàng.
Không đầu hàng thì cũng không còn cách nào khác, bị tiêu chảy mãi lưng không thẳng lên nổi, ngựa cũng chạy mất, cuộc chiến này đánh tiếp kiểu gì?
Trong một trận chiến, đầu hàng có tính lây lan.
Trên tường thành phía xa, nhóm người Kim Phi, Cửu công chúa và Trần Cát yên lặng nhìn binh lính Đông Man quỳ xuống đất càng lúc càng nhiều.
Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ doanh trại Đông Man đã quỳ đầy đất.
"Hắc Tử, bắn tên lệnh, để cho nhóm Đại Tráng khống chế trại ngựa với tốc độ nhanh nhất!"
Mặc dù Trương Lương có tính cách trầm ổn, anh ta cũng không ngờ trận chiến này sẽ thuận lợi đến vậy, nên hơi run lên vì phấn khích
"Vâng!"
Hắc Tử nhanh chóng bắn tên lệnh ra.
Trương Lương biết bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để thả lỏng, nên anh ta ép bản thân tỉnh táo lại, vừa quan sát chiến trường, vừa ra lệnh cho người cầm cờ truyền đạt từng mệnh lệnh.
Lúc này tổng số kỵ binh bộ binh trong tay Trương Lương chỉ mới khoảng một nghìn người, nhưng để tạo ra ảo giác có nhiều người hơn, anh ta chia hơn một nghìn nhân viên hộ tống thành mấy chục đội, phân chia đến khắp nơi trong doanh trại.
Như vậy sẽ khiến cho người Đông Man có ảo giác là có rất nhiều nhân viên hộ tống đã đến.
Nhưng làm như vậy cũng vô cùng nguy hiểm.
Lỡ như người Đông Man phát hiện ra, chúng có thể bao vây bọn họ lại, một lưới tóm gọn.
Thế nên cách làm lúc này của Trương Lương chính là một ván cược nguy hiểm hơn kế vườn không nhà trống rất nhiều.
Nếu thắng cược, bọn họ sẽ thắng được một trận chiến chưa từng có trong lịch sử.
Nếu thua cược, đến mạng cũng không còn.