Ông ta đứng dậy, chắp tay nói: “Không biết bệ hạ gọi bọn ta tới tường thành phía bắc là có chuyện gì?”
Những đại thần khác cũng rối rít ngẩng đầu nhìn Trần Cát.
“Không có gì, chỉ là tiêu cục Trấn Viễn của Kim tiên sinh muốn chém đầu Tả Hiền Vương của người Đông Man, trẫm gọi chư vị tới xem cùng thôi.”
Trần Cát dửng dưng nói.
Từ sau khi ông ta kế vị, phái chủ hòa vẫn đang tuyên dương kỵ binh của Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên là bất khả chiến bại.
Trần Cát là Hoàng đế Đại Khang, nghe người ta nói vậy đương nhiên khó chịu trong lòng, nhưng lại không thể nào phản bác được.
Vì quân đội Đại Khang quả thật đánh không lại đối phương.
Thế nên Kim Phi thắng hai lần liên tiếp ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng đã khiến sống lưng của Trần Cát có thể ưỡn thẳng.
Câu nói vừa rồi chính là cố tình bác bỏ phái chủ hòa.
Các người không phải cảm thấy kỵ binh Đông Man bất khả chiến bại sao?
Hôm nay trẫm sẽ cho các người xem, không cần phải điều động quân chính quy, chỉ dựa vào một đám nhân viên hộ tống là có thể giết chết Tả Hiền Vương trấn giữ doanh trại Đông Man!
Thấy tất cả quần thần đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc, Trần Cát cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.
Cơn giận tích góp trong lòng bao nhiêu năm cuối cùng cũng có thể xả.
Nếu không phải biết quan hệ của Kim Phi và Cửu công chúa, ông ta chỉ muốn thưởng toàn bộ cung Tú Nữ cho Kim Phi.
Vừa nghĩ tới biểu cảm của quần thần sau khi thấy khinh khí cầu, Trần Cát lại càng thêm mong đợi.
“Chém đầu Tả Hiền Vương?”
Trăm quan văn võ đều bị lời nói của Trần Cát dọa sợ.
Bao gồm cả Khánh Quốc công.
Cho dù là trận chiến ở Thanh Thủy Cốc hay là dốc Đại Mãng, người nhà họ Khánh đều theo sau Kim Phi kiếm được nhiều lợi ích.
Từ trước đến nay, ấn tượng của Khánh Quốc công với Kim Phi rất tốt, cũng rất công nhận năng lực của y.
Nhưng ông ta cũng không dám tin Kim Phi có khả năng chém đầu Tả Hiền Vương.
“Bệ hạ, xin hãy thận trọng!”
Một vị lão thần phái chủ hòa xông ra hô lên: “Kim Phi chẳng qua chỉ là một tên nhãi, đánh thắng hai lần mà cái đuôi đã vểnh lên trời rồi, bệ hạ không được để y mê hoặc!”
Không phải tất cả phái chủ hòa đều là phái đầu hàng, còn có một số người ở phái bảo thủ nhát như thỏ đế.
Nguyên tắc của họ là làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, có thể sống ngày nào hay ngày ấy.
Những người này không cấu kết với người Đông Man nên không lo bị xử lý, nghe thấy Trần Cát và Kim Phi chủ động đánh người Đông Man, họ đều bị dọa sợ.
Ngay lập tức lại có đại thần xông ra phụ họa.
“Bệ hạ, người Đông Man sang đây chỉ là muốn gây chuyện, đến Đại Khang chúng ta xin xỏ chút lương thực, ta cho chúng chút cơm thừa canh cặn đuổi đi là được rồi, không cần phải chiến tranh!”
Kim Phi quay đầu nhìn hai đại thần phái chủ hòa, mặt đầy vẻ kỳ lạ.
Trước đó mắng y đuôi vểnh lên trời thì đã đành, y thật sự không ngờ sau đó lại có thể nói ra lời như thế.
“Vô căn cứ, rõ ràng người Đông Man đến cướp bóc, ngươi lại nói chúng đến xin xỏ?”
Cửu công chúa suýt thì bị chọc giận cho bật cười: “Nếu Uông đại nhân cảm thấy người Đông Man dễ đuổi đi như vậy, vậy Uông đại nhân lấy chút tiền với lương thực ra đuổi chúng đi là được rồi.”
“Lão thần nghèo rớt mồng tơi, vợ con ăn đã sắp hết, lấy đâu ra đồ thừa cho người Đông Man chứ…”
Vị quan viên này lập tức bắt đầu kêu nghèo.
Cửu công chúa không đợi ông ta nói xong, đã quở trách nói: “Nếu không bằng lòng đưa tiền đưa lương thực thì im miệng!”
“Bệ hạ, không phải người không biết sự tàn bạo của người Đông Man, nếu chúng ta chủ động khiêu chiến, chọc giận chúng thì phiền phức lắm!”