Nghĩ đến đây, vẻ ưu sầu trên mặt Tấn vương đã bị xóa sạch, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng: "Mời sứ giả Đông Man đi vào!"
Thái giám thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra ngoài thông báo.
Một lúc sau, sứ giả Đông Man với bím tóc trên đầu đi theo thái giám vào trong lều vải.
Hiện tại Tấn vương đã tự xưng là Hoàng đế, theo quy định, sứ giải Đông Man nên quỳ xuống vái lạy.
Nhưng người Đông Man thậm chí còn không cúi người xuống, chỉ thản nhiên chắp tay lại, coi như là hành lễ với Tấn vương.
Lễ nghi là cách phản ánh tốt nhất uy quyền của quân vương, bình thường Tấn vương quan tâm đến những điều này nhất.
Nếu như là lúc khác, Tấn vương nhất định sẽ tức giận, nhưng lúc này ông ta cần nhờ vả đối phương, chỉ hơi cau mày, nhưng cũng không dây dưa ở chuyện này.
Hơn nữa, Tấn vương biết rõ, trong khi đàm phán ai lên tiếng trước người đó sẽ mất đi quyền chủ động, nên dù trong lòng vô cùng kích động, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ hỏi: "Vua của các ngươi phái ngươi đến gặp trẫm, có chuyện gì?"
Nhưng sao người được vua Đông Man chọn làm sứ giả có thể bị Tấn vương dễ dàng lừa gạt như vậy?
Vừa rồi sứ giả cố tình tỏ ra thờ ơ với Tấn vương chính là một loại dò xét.
Tấn vương không truy cứu, sứ giả Đông Man lập tức đoán được thái độ của ông ta.
Cho nên Tấn vương không vội, sứ giả Đông Man càng không nóng vội.
Hắn ta giống như là về đến nhà mình vậy, tự nhiên kéo một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh ra ngồi xuống, vẫy tay ra hiệu với cung nữ phía sau Tấn vương chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ cho hắn ta.
Lần này đừng nói là Tấn vương, ngay cả tể tướng đứng ở bên cạnh cũng không nhìn được nữa, cau mày nói: "Sứ giả tiên sinh, đừng quên thân phận của ngươi! Bất kính với bệ hạ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!"
"Ồ, nghiêm trọng thế nào?"
Nhưng sứ giả Đông Man căn bản không chấp nhận thủ đoạn này, cười khẩy nói: "Có nghiêm trọng hơn việc phi thuyền của Kim Phi đến đất Tấn không?"
Thật ra, sứ giả Đông Man đã lén lút đến đất Tấn một thời gian, nhưng hắn ta không đến gặp Tấn vương ngay mà chọn tìm những thủ lĩnh của tàn quân Đông Man đã đã đầu hàng Tấn vương, ra lệnh cho các thủ lĩnh xúi giục Tấn vương tấn công thành Vị Châu.
Tấn vương cũng lo lắng Phạm tướng quân sẽ dựa vào Kim Phi cho nên đã đồng ý ngay.
Nhưng mục đích ban đầu của Tấn vương là tù binh quân Phạm Gia, sau đó thuyết phục Phạm tướng quân cùng ông ta chiến đấu chống lại Kim Phi, vì vậy, trước khi liên quân Tấn Man tấn công thành Vị Châu, Tấn vương đã từng dặn dò mấy lần, cố gắng không được làm hại Phạm tướng quân.
Khi đó, tàn quân Đông Man đã đồng ý, nhưng ai ngờ việc đầu tiên bọn họ làm sau khi phá thành là giết chết Phạm tướng quân.
Khi biết tin Tấn vương đã rất tức giận, nhưng sự việc đã xảy ra rồi nên nói gì cũng đều đã muộn.
Bất kể người giết chết Phạm tướng quân là ai, quân Phạm Gia nhất định sẽ hận Tấn vương, để tránh những rắc rối về sau, Tấn vương chỉ có thể cắn răng hạ lệnh cho người của mình, để bọn họ hợp tác với người Đông Man tàn sát quân Phạm Gia.
Mọi việc Tấn vương làm đều giống như sứ thần Đông Man mong đợi.
Ngay cả khi Kim Phi có thể nhanh chóng biết được tin tức thành Vị Châu bị phá như vậy, cũng là do sứ thần Đông Man cố ý tạo ra.
Thật ra cho dù Kim Phi không phái người tới do thám, sứ giả Đông Man cũng sẽ chủ động phái người truyền tin đến Xuyên Thục.
Mục đích cơ bản của việc tốn công sức dàn dựng một cục diện lớn như vậy là để khiến cho Kim Phi phái binh đến chinh phạt Tấn vương.
Kim Phi đã không khiến sứ giả Đông Man thất vọng, sau khi biết tin thành Vị Châu bị phá, quả nhiên không thể chịu được mà phái người đến thành Vị Châu.
Đặc biệt là khi biết Kim Phi đã điều động lực lượng chủ lực của đội bay đến, sứ giả Đông Man vui mừng suýt nhảy cẫng lên.
Thật ra, trước khi lập kế hoạch, hắn ta đã điều tra rõ ràng thực lực thuộc hạ của Kim Phi.
Chủ lực của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn đang tấn công đất Tần, cho nên để chinh phạt Tấn vương, đội ngũ có khả năng được Kim Phi phái ra cao nhất là đội bay.