Khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn cơ bản đều màu đen, lại được may thêm rèm ở bên dưới, kẻ địch ngoài thành căn bản không thể nhìn thấy.
Khinh khí cầu cứ lặng yên không một tiếng động như thế mà bay ra khỏi thành Du Quan.
Bây giờ là thời tiết có gió bắc, sau khi khinh khí cầu bay lên không bèn theo gió bay về phía nam.
Nhưng cơ hội đánh lén chỉ có một lần, vì để phát huy giá trị một cách tốt nhất, Lưu Thiết và Điền tiên sinh đều đồng ý xem Đông Man là mục tiêu thứ nhất, bảo khinh khí cầu giết chết kẻ chỉ huy của Đông Man trước, hoặc là đốt kho lương thực của đối phương.
Thế nên sau khi khinh khí cầu bay ra khỏi thành Du Quan, dù có bay qua liên quân Tấn Man, cũng không phát động tấn công, mà tiếp tục bay lên cao, tìm hướng gió khác.
Cùng một địa điểm, độ cao khác nhau thì hướng gió cũng khác nhau.
Nhưng khinh khí cầu lên cao mãi tới gần cả nghìn trượng, vẫn không tìm được hướng gió thích hợp.
Trên khinh khí cầu có tổng cộng hai phi công, một người phụ trách điều chỉnh lò đốt, khống chế độ cao của khinh khí cầu, người này được coi là tay lái chính.
Người còn lại phụ trách chuẩn bị dầu nóng và một số công việc phụ trợ khác, người này được coi là tay lái phụ.
Tay lái phụ vén rèm lên xem thử bên ngoài, chân mày không khỏi nhíu lại.
Với công nghệ bây giờ của làng Tây Hà, vẫn chưa có cách nào để chế tạo ra máy đo độ cao, thế nên phi công thường phán đoán độ cao thông qua dây thừng và nhìn bằng mắt.
Ở bên ngoài giỏ treo có một sợi dây thừng treo vật nặng, trên sợi dây có thước đo, chỉ cần thả sợi dây xuống dưới là sẽ biết đại khái độ cao hiện tại đang bay.
Bây giờ bọn họ đang bay trên đỉnh đầu của kẻ địch, chắc chắn không thể đo bằng dây thừng, chỉ có thể đo bằng mắt.
Đây cũng là kiến thức cơ bản của tất cả phi công.
Mặc dù ban đêm nhìn không rõ lắm, nhưng tay lái phụ phán đoán dựa vào đống lửa trên mặt đất, độ cao bây giờ bọn họ đang bay ít nhất cũng hơn chín trăm trượng.
Chiến tranh là chất xúc tác tốt nhất cho sự phát triển công nghiệp.
Thế lực của Kim Phi có thể phát triển nhanh như vậy cũng nhờ vào sự đóng góp rất lớn của khinh khí cầu và lựu đạn, thế nên kỹ thuật của khinh khí cầu và lựu đạn cũng là thứ phát triển nhanh nhất.
Lúc mới bắt đầu, Kim Phi còn phải tự đi thử nghiệm điều chế thuốc nổ, rồi giao cho tử tù chế tạo.
Sau đó Ngụy Lão Tam phản bội, dùng khinh khí cầu làm nổ tung kho thuốc nổ, nhóm tử tù ban đầu được chiêu mộ từ thành Tây Xuyên, gần như tất cả đều bị nổ chết.
Lúc xây lại xưởng thuốc nổ, Kim Phi bèn sắp xếp cho Mãn Thương áp dụng phương thức sản xuất theo dây chuyền, chia quá trình chế tạo thuốc nổ thành nhiều bước, mỗi phân xưởng chỉ phụ trách sản xuất một loại nguyên liệu trong số đó.
Chờ cho tất cả nguyên liệu đều được xử lý xong, rồi đưa đến phân xưởng hỗn hợp, tiến hành một bước sản xuất cuối cùng.
Cứ thế thì cho dù lại có người phản bội nữa, hắn cũng chỉ biết được một phần của quá trình sản xuất, mà không biết toàn bộ quá trình.
Hơn nữa tốc độ sản xuất còn nhanh hơn gấp mấy lần so với trước đó.
Thuốc nổ là thứ cực kì nguy hiểm, Đường Tiểu Bắc sợ Kim Phi gặp nguy hiểm, bèn hợp tác với Quan Hạ Nhi, nhất quyết không đồng ý cho Kim Phi tiếp tục thí nghiệm thuốc nổ.
Vì thế, Đường Tiểu Bắc còn tốn thêm nhiều tiền để chiêu mộ một nhóm người, thành lập một phòng thí nghiệm thuốc nổ trong khu rừng già sau núi, chuyên dùng để thí nghiệm thuốc nổ.
Kim Phi bị các cô ấy nói đến mức hết cách, phải đồng ý giao công việc này cho nhóm người mà Đường Tiểu Bắc chiêu mộ được.
Lúc đầu Kim Phi vốn không trông mong gì nhiều vào những người này.
Theo y thấy, những người này gần như là nghèo tới mức không còn đường nào khác, mới bằng lòng mạo hiểm với khả năng bị nổ chết, đến tham gia cái công việc bán cả tính mạng này, cả nhóm bọn họ không có lấy một người biết chữ, lại không hiểu nguyên lý của thuốc nổ, có thể chế tạo ra thuốc nổ kiểu gì?