Nếu là trước đây, Kim Phi dám đến gần các nữ công nhân như vậy, chắc chắn sẽ bị ‘lợi dụng’, nhưng lần này thì không.
Bởi vì lần này không phải ở trên núi, có thể đùa giỡn sau giờ làm việc.
Lần này họ tới đây để đánh giặc, nhất định phải nghiêm túc.
Những nữ công nhân đi ngang qua cũng không có một người nào động tay động chân với Kim Phi, cùng lắm thì là lúc nhìn Kim Phi sẽ nháy mắt với y một cái hoặc là vứt tới một ánh mắt quyến rũ.
Từ đầu đến cuối, Kim Phi đều không phát hiện ra cửa khoang thuyền đối diện mở ra một khe hở.
Thiết Chủy với một đám cận vệ chồng lên nhau ghé vào cạnh cửa, nhìn ra ngoài qua khe hở trên cánh cửa.
Phát hiện các nữ công nhân không động tay động chân gì với Kim Phi thì cận vệ cũng hơi thất vọng.
"Ôi, những cô gái này bình thường không phải rất bạo dạn à, sao hôm nay lại trở nên thật thà như thế? Tiên sinh đứng ở một bên, đưa tay ra là có thể chạm tới, cũng không có người sờ một cái."
"Chúng ta sắp đi đánh giặc, đương nhiên phải cư xử đúng mực một chút rồi."
"Ôi, tiên sinh cũng là trong phúc mà không biết hưởng mà, nhiều cô gái đang chờ như thế, ngài ấy cũng thật sự ngồi yên được! Nếu như là ta, chắc chắn ngày nào cũng ngâm mình ở núi Thiết Quán, ở lại vài ngày trong nhà tập thể, thật tuyệt!"
"Thằng nhóc này ngươi muốn chết hả?" Thiết Chủy đạp cho cận vệ vừa nói chuyện kia một cước: "Bên ngoài có nhiều cô gái như vậy, ngươi tha hồ nhớ thương, các cô gái ở núi Thiết Quán đều đã có hôn thư với tiên sinh, thằng nhóc này ngươi nếu dám có ý với bọn họ, xem ông đây có giết ngươi không!"
"Ơ đội trưởng, ta đã nói rồi, nếu như ta là tiên sinh thì mới làm thế, nhưng ta cũng không phải là tiên sinh!"
Cận vệ ấm ức xoa chỗ bị đá: "Cho ta mười cái gan nữa, ta cũng không dám nhớ thương các cô gái của núi Thiết Quán!"
"Đội trưởng, ngươi nghĩ nhiều rồi, bây giờ có không biết bao nhiêu cô gái mong muốn được gả cho nhân viên hộ tống của chúng ta, nếu muốn cô gái nào thì đi đến huyện khác tùy tiện chọn một làng, chúng ta có thể tùy ý lựa chọn các cô gái trong toàn bộ ngôi làng, sẽ không nhớ thương người trên núi Thiết Quán."
Những cận vệ khác cũng giải thích.
Công cuộc ra công cứu giúp của Kim Phi mới bắt đầu được một năm, không có khả năng giải quyết được vấn đề nghèo đói của Đại Khang, chỉ có thể cố gắng đảm bảo cho dân chúng có cơm ăn, không đến mức bị đói chết.
Tình hình xã hội của Đại Khang bây giờ là nữ nhiều nam ít, cũng là một căn bệnh nghiêm trọng đã được tích lũy hơn mười năm, đồng thời không phải một hai năm là có thể giải quyết được.
Mặc dù sau khi Kim Phi lên nắm quyền kiểm soát Xuyên Thục, áp dụng một loạt biện pháp, ví dụ như bãi bỏ chế độ nô lệ và đội đưa dâu, những cô gái trên mười sáu tuổi chưa gả đi cũng sẽ không tăng thuế.
Nhưng những biện pháp này cũng không thể giải quyết được vấn đề đầu ra cho các cô gái.
Mức lương của tiêu cục Trấn Viễn khá cao, mức lương cao thì địa vị xã hội cũng cao, cho nên rất nhiều cô gái đều coi nhân viên hộ tống là người tình trong mộng của mình.
Những gì đám cận vệ vừa nói cũng không phải là nói quá, chỉ cần bọn họ muốn, đi đến các quận bên ngoài Kim Xuyên, tùy tiện chọn một ngôi làng, bọn họ đã có thể tùy ý chọn gần như là toàn bộ các cô gái ở trong làng.
Nhóm cận vệ trốn sau cửa chỉ hóng hớt, muốn xem Kim Phi bị trêu chọc mà thôi, chứ cũng không có ý gì khác đối với các nữ công nhân.
Đáng tiếc là các nữ công nhân đã làm cho bọn họ thất vọng rồi, cả đám đều trở nên thành thật, cùng lắm là vứt cho Kim Phi một cái nhìn quyến rũ để phóng điện, chứ hoàn toàn không hề động tay.
Dù vậy, Kim Phi cũng bị ánh mắt quyến rũ của những nữ công nhân này làm cho da đầu tê dại.
Y thò đầu nhìn vào bên trong thì phát hiện hàng ngũ của các nữ công nhân vẫn kéo dài đến chỗ sâu nhất, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không đi hết được, Kim Phi vô thức muốn quay về khoang thuyền.