Trời tờ mờ sáng, Kim Phi dẫn mấy người Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông tiễn Đường Tiểu Bắc đến cổng làng.
“A Lan, Tiểu Bắc giao cho cô, không được để chuyện gì xảy ra đâu đấy”.
Kim Phi kéo một binh lính nữ đến dặn dò.
A Mai đã đến Tây Xuyên với Khánh Mộ Lam, nhưng mấy người A Lan, A Trúc thì ở lại.
Để bảo vệ cho Đường Tiểu Bắc, Kim Phi cố ý phái A Lan đi.
Ba đội binh lính nữ và hai đội binh lính nam cũng được cử đi cùng.
Vũ khí mang theo cũng là vũ khí tốt nhất.
“Tiên sinh yên tâm đi, Tiểu Bắc phu nhân xảy ra bất cứ chuyện gì thì ta đưa đầu của ta cho ngài”.
A Lan vỗ ngực đảm bảo.
“Tiểu Bắc, ở bên ngoài chú ý an toàn, nếu có việc gì không làm được thì cũng đừng ép buộc bản thân, mọi thứ phải ưu tiên an toàn của muội”, Kim Phi lại dặn dò Đường Tiểu Bắc.
“Chàng yên tâm, tìm được tỷ tỷ rồi, còn có được tướng công tốt như vậy, ta đâu nỡ chết”, Đường Tiểu Bắc nói.
“Mới sáng sớm nói bậy bạ gì đó, mau phỉ phui cái miệng”.
Đường Đông Đông đỏ mắt nói.
“Phỉ phui!”
Đường Tiểu Bắc khẽ cười, vỗ vào cửa xe: “Vậy được rồi, mọi người đừng tiễn nữa, ở nhà đợi ta quay về nhé”.
Nói rồi cô ấy nhảy lên ngựa để người lái ngựa chạy đi.
Mấy người Kim Phi không về làng mà vẫn cứ đưa mắt tiễn đoàn xe của Đường Tiểu Bắc đi khuất vào sương mù.
Đến chân núi, Đường Tiểu Bắc vén màn cửa lên, quay đầu nhìn ngôi làng trong sương mờ.
Lúc vừa được Kim Phi chuộc về, cô ấy còn thường ở quận thành, bây giờ nghĩ lại đã lâu lắm rồi cô ấy không đến đó nữa.
Trong vô thức, cô ấy đã để lại quá nhiều ràng buộc với ngôi làng nhỏ trên núi này, khi nghĩ đến việc phải đi đến Giang Nam cách xa hàng ngàn dặm, cô ấy lại không muốn đi lắm.
Vòng qua chân núi, Đường Tiểu Bắc phát hiện có một đám đông đang đi đến từ phía đối diện, phần lớn là phụ nữ, rất nhiều người ăn mặc rách rưới, trên lưng vác nồi sắt, trên tay ôm con.
Có người cõng, thậm chí còn đeo những thứ như bàn ghế, rõ ràng là đem hết cả nhà đến.
Nhìn thấy xe ngựa, mấy người này vội thận trọng nhường đường.
Đường Tiểu Bắc thở dài, biết những người mày đến làng Tây Hà tìm việc.
Vì mấy ngày nay mưa liên tục nên người dân Kim Xuyên bị thiệt hại nghiêm trọng.
Hôm qua Tiểu Ngọc phái người đến các làng thông báo tin tức làng Tây Hà sắp tuyển công nhân, lập tức có rất nhiều người đồng ý.
Sợ đến muộn thì bị người khác cướp mất cơ hội làm việc, rất nhiều người đều dẫn cả nhà xuất hiện ngay trong đêm hôm qua.
Xe ngựa đi khoảng hơn một dặm mà vẫn không nhìn thấy điểm cuối của đoàn người.
Trước cổng làng, mấy người Kim Phi đang định về thì cũng nhìn thấy đoàn người dân tị nạn này.
Cựu binh chịu trách nhiệm tuần tra ngăn đoàn người này lại, bảo họ đến Đả Cốc Trường đợi.
Chẳng mấy chốc Đả Cốc Trường đã đầy ắp người, phía sau vẫn còn có người đến.
Không chỉ làng Tây Hà mà những nơi có nhân viên hộ tống canh giữ như núi Thiết Quán, đỉnh Song Hà, núi Hổ Đầu cũng như thế.
“Ba vị, số người làm này đủ rồi chứ?”
Kim Phi nhìn hai vị trưởng làng và Triệu Lão Sơn.
Các công trình ở trong làng luôn do ba người phụ trách.
“Đủ thì đủ nhưng ta thấy kiểu này e là người trong huyện đều đến tìm Kim tiên sinh kiếm cơm, thế thì phải tốn không ít tiền công nhỉ?”
Trưởng làng lo lắng thay Kim Phi.
Theo thống kê của quan chức, huyện Kim Xuyên có khoảng bốn vạn người.
Nhưng thực tế thì không chỉ thế.
Có rất nhiều người không nộp nổi thuế, chạy trốn vào trong núi làm thổ phỉ hoặc dân lưu lạc.