Đại Tráng cũng cười lớn, dẫn đội ngũ lên núi từ bên phải!
Hai đội ngũ như hai mũi tên, lao thẳng về phía đỉnh núi Sanchi đang đứng.
Sanchi liếc xuống phía dưới núi một cái, hỏi: “Hai đội ngũ kia từ đâu chui ra vậy?”
“Ta cũng không biết”. Phó tướng lắc đầu: “Nhưng chỉ có mấy trăm người mà thôi, ta phái người đi giết bọn họ là được”.
Phó tướng vẫy tay gọi một tên bách phu trưởng, tùy tiện nói: “A Đạt, ngươi tới doanh trại dự bị gọi ba trăm người tới giết chết bọn chúng đi!”
Để ứng phó với tình huống bất ngờ, Sanchi cũng không cho tất cả mọi người trong tay mình lên chiến trường, vẫn giữ 500 người lại để dự bị trong lúc khẩn cấp.
Nhỡ đâu có người từ nơi khác tới đánh lén, 500 người này cũng có thể ứng phó được.
Khi bách phu trưởng A Đạt nhận được mệnh lệnh, lập tức điều 300 trong số dự bị ra, chiến đấu với đám người Hầu Tử và Đại Tráng.
Dưới cái nhìn của đám người Sanchi, những binh lính của Đại Khang đều là tay mơ, gà mờ, cộng thêm hai toán quân của đám người Hầu Tử và Đại Tráng cũng chỉ mới mấy trăm người thôi, dùng 300 binh sĩ của Thổ Phiên cũng đủ để xử lí bọn họ rồi.
Không chỉ tướng lĩnh nghĩ như vậy, binh sĩ bình thường của Thổ Phiên cũng nghĩ như vậy, hoàn toàn không coi trọng đám người Hầu Tử, lúc tập trung cũng chẳng thèm để ý.
Đợi bọn họ xếp hình trận xong, đám người Hầu Tử và Đại Tráng đã vọt tới giữa sườn núi.
“Các huynh đệ, xem kịch vui lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lúc chúng ta lên sân khấu rồi!”
Bách phu trưởng A Đạt hô: “Tướng quân Sanchi đang nhìn các ngươi đấy, đánh thật hay hay cho ta!”
“Đại nhân cứ yên tâm, chỉ mấy trăm người Đại Khang thôi, còn chưa đủ nhét kẽ răng nữa!”
“Đúng, nhiều lắm là tấn công hai lần, có thể diệt hết bọn hắn rồi!”
Binh lính dự bị vẫn chẳng thèm để ý.
“Lên tinh thần hết cho ta, Mạnh Thiên Hải phái bọn họ tới đây, chắc chắn đã có chỗ dựa, cưỡi ngựa cả đời, đừng để cho vó ngựa dẫm vào chân mình!”
A Đạt rút đao chiến ra, hô: “Đội một bên trái, đội hai bên phải! Xử lí bọn họ!”
“Xử lí bọn họ!”
Mặc dù là đội dự bị, nhưng toàn là cựu binh, hơn nữa sức chiến đấu còn trên mặt bằng chung của quân đội Thổ Phiên.
Nếu không SanChi cũng không để bọn họ lại làm quân khẩn cấp.
Trong nháy mắt rút đao ra, nhóm cựu binh đều thu hồi nụ cười trên mặt, lao về phía nhân viên hộ tống ở sườn núi.
Khi khoảng cách hai bên còn vài chục trượng, Hầu Tử và Đại Tráng giơ tay phải lên cùng một lúc.
Hai nhân viên hộ tống ở hàng trước lập tức giơ thẳng hai tay, vòng chân, chuẩn bị sẵn sàng tấn công.
Thân thể cũng hạ thấp một nửa, để lộ nữ binh cầm cung nỏ phía sau.
“Phóng!”
Hầu Tử và Đại Tráng hạ tay phải cùng một lúc.
Nhóm nữ binh lập tức kéo cò súng.
Từng mũi tên bay qua đỉnh đầu các binh nam, tiến thẳng tới binh lính Thổ Phiên.
Binh lính Thổ Phiên đã có chuẩn bị từ lâu, lập tức giơ tấm chắn lên.
Tuy nhiên tấm chắn của bọn họ cũng chỉ lớn bằng khoảng cái chậu rửa mặt, cho dù khom người cũng chỉ bảo vệ được nửa thân trên, hoàn toàn không bảo vệ được đôi chân.
Tất cả mũi tên của nhóm binh nữ đều nhắm về phía nửa người dưới.
Binh lính Thổ Phiên quá đông, hoàn toàn không cần phải nhắm chuẩn gì cả, tức khắc đã có mấy chục người bị bắn trúng cẳng chân, lần lượt ngã xuống đất.
Vốn dĩ bọn họ đang vội vàng chạy về phía trước, còn phải xuống sườn núi, một khi té ra đất, hoàn toàn không khống chế được nữa, tất cả đều lăn ùng ục tới chân núi.
Chờ tới lúc lăn đến trước mặt nhân viên hộ tống, đầu óc đều choáng váng, không hiểu sao lại hy sinh dưới mũi kiếm của nhóm nhân viên hộ tống.
Trọng điểm huấn luyện mỗi ngày của các nhân viên hộ tống nữ là cung nỏ, từng chiếc trăng lưỡi liềm bay nhanh, đợi nhân viên hộ tống nam xử lí đợt một xong, nhân viên hộ tống nữ bắt đầu bắn lượt thứ hai.
Sau đó lại có mười mấy binh lính Thổ Phiên lăn xuống.
Chỉ mới qua hai đợt xạ kích, 300 binh lính của Thổ Phiên đã thiệt hại gần một phần ba.
Tốc độ lao xuống cũng giảm rất nhiều.
Không còn lực lượng lấy đà chạy xuống, binh lính Thổ Phiên hoàn toàn không đâm thủng tuyến phòng ngự của nhân viên hộ tống được.
Sau đó là trận chiến sống chết kịch liệt.
Lúc này ưu thế của bản giáp đột nhiên hiện ra.