“Tình hình lúc này đã khác trước, khi tiên sinh quay lại ta sẽ giải thích với ngài ấy."
Trịnh Phương nói: "Quyết định của Thiết Ngưu là do ta phê chuẩn, nếu tiên sinh trách phạt, ta và Thiết Ngưu sẽ cùng nhau gánh chịu."
"Tiên sinh bảo ba người chúng ta cùng nhau bảo vệ làng, xảy ra chuyện thì ba người chúng ta cùng nhau gánh chịu." Thiết Chùy cũng nói theo.
Dù sao bọn họ cũng là chiến hữu cùng nhau vượt qua ranh giới sống chết ở Tây Bắc, mặc dù lúc đó anh ta và Thiết Ngưu có cãi vã suýt chửi nhau nhưng thực ra trong lòng lại có quan hệ rất tốt.
"Khi Phi ca về ắt sẽ có sắp xếp, bây giờ các ngươi tranh nhau làm gì?"
Đường Đông Đông nói: "Bây giờ chúng ta nhanh chóng bàn bạc, xem nên rút Thiết Ngưu về hay để anh ta ở lại canh giữ đỉnh Song Đà."
"Mấy nhà xưởng khác đều dễ nói, nhưng đỉnh Song Đà quá gần sông Gia Lăng, bọn thổ phỉ có thể dùng thuyền đến đó bất cứ lúc nào, khó mà đề phòng được nên cứ để Thiết Ngưu ở bên đó đi."
Trịnh Phương mở lời đầu tiên.
Ngay khi Đường Đông Đông định nói thì A Cúc đã mở cửa bước vào.
"Mọi người, xảy ra chuyện rồi, vừa nhận được tin tức, thổ phỉ cũng đã xuất hiện gần đỉnh Thiên Khuê và mương Long Tu, chúng đang đi về phía Kim Xuyên!"
"Đỉnh Thiên Khuê, mương Long Tu ở đâu?"
Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông mặt mày mờ mịt.
Nhưng Trịnh Phương, Thiết Chùy và Tiểu Ngọc lại bỗng nhiên đứng dậy cùng lúc.
Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông không biết đỉnh Thiên Khuê và mương Long Tu đang ở đâu, nhưng ba người họ lại rất rõ.
Đỉnh Thiên Khuê tiếp giáp Hắc Thủy Câu, mương Long Tu tiếp giáp Hắc Phong Lĩnh, đều là vùng đất trọng yếu không thể để thất thủ.
"Có bao nhiêu người?" Trịnh Phương hỏi.
"Xem trong tình báo đưa đến, hai bên đều có một trăm người!" A Cúc đáp.
"Rốt cuộc từ đâu ra nhiều thổ phỉ vậy chứ?", Đường Đông Đông nghiến răng nói: "Đợi Phi ca dẫn binh quay lại, ta nhất định sẽ nói với huynh ấy, bảo huynh ấy phái Trương ca quét sạch hết đám thổ phỉ ở Tây Xuyên."
"Triều đình thu thuế càng ngày càng nặng, năm nay Tây Xuyên lại gặp phải thiên tai, bách tính sống không nổi nữa, người vào rừng làm cướp nên cứ thế nhiều lên."
Thiết Chùy nói: "Trên đường ta từ kinh thành về đây, càng đi về phía Tây Xuyên, số người trong tay bọn buôn người quận thành càng nhiều hơn, giá tiền càng lúc càng rẻ, có khi năm sáu cân gạo kê đã có thể đổi được hai cô nương."
Đường Đông Đông nghe vậy thở dài, hỏi: "Đỉnh Thiên Khuê và mương Long Tu ở bên đó phải làm sao?"
"Bây giờ Thiết Ngưu chắc chắn không trở về kịp, ta và Lão Trịnh chỉ đành đi đến đó."
Thiết Chùy bất lực nói.
Mặc dù Kim Phi đang cố hết sức bồi dưỡng nhân tài chỉ huy, nhưng thời gian thành lập tiêu cục Trấn Viễn quá ngắn, lỗ hổng nhân tài lớn.
Đặc biệt là chỉ huy cấp cao.
Người chỉ huy tiêu cục và nữ chưởng quầy thương hội lại không giống nhau.
Nữ chưởng quầy đưa ra quyết định sai, nhiều nhất là bồi thường chút tiền.
Còn chỉ huy tiêu cục nếu đưa ra quyết định sai, cái giá phải trả là mạng người.
Cho nên lúc Kim Phi bổ nhiệm nữ chưởng quầy rất mạnh dạn, còn lúc bổ nhiệm chỉ huy tiêu cục lại rất cẩn thận.
Vì nghĩ trong làng có ba người Trịnh Phương trấn giữ, không cần quá nhiều người chỉ huy, nên lần này xuất chinh đến Tây Xuyên, Kim Phi dẫn theo hơn phân nửa chỉ huy trung cấp.
Thiết Ngưu lại dẫn theo một nhóm đi đến đỉnh Song Đà.
Bây giờ trong làng Tây Hà, ngoại trừ hai tiểu đoàn trưởng là Trịnh Phương và Thiết Chùy, chỉ còn lại hai đại đội trưởng và hai trung đội trưởng.
Mà hai đại đội trưởng đều bị thương nặng trong trận tiêu diệt thổ phỉ lần trước, một người cụt cẳng chân bên trái, một người không còn chân bên phải, chỉ ở thể ở lại trông coi làng xóm, không thích hợp ở ngoài chiến trường nữa.