“Tiên sinh định dùng cách gì để phá núi?” Cửu công chúa quay đầu nhìn về phía Kim Phi.
“Dùng thuốc nổ! Ta đã sắp xếp xưởng chế thuốc nổ tăng ca sản xuất, cũng bảo Mãn Thương làm ra mũi khoan đá, đến khi làm xong thì có thể khoan lỗ trên tảng đá, sau đó nhét thuốc nổ vào trong, như vậy là có thể cho nổ vỡ tảng đá.”
Kim Phi không giấu giếm gì, trả lời nói: “Cứ như vậy, người dân sẽ không phải cầm búa sắt đập từng tí một nửa, chỉ cần dọn sạch đá vụn đi là được, có phải tốc độ sẽ nhanh hơn hẳn không?”
“Cách này đúng là rất hay!” Cửu công chúa khẽ gật đầu.
Tử tù được đưa ra từ nhà tù Tây Xuyên sau khi được Kim Phi dẫn về Kim Xuyên thì được sắp xếp ở một nơi bí ẩn, tập trung chế thuốc nổ.
Kim Phi đã hứa với bọn họ, ngày thường bọn họ làm công sẽ được tính tiền công, có thể nhờ nhân viên hộ tống gửi cho người được chỉ định, nếu chăm chỉ làm đủ số lượng thuốc nổ thì còn có thể dẫn người nhà đến thăm bọn họ.
Các tử tù cũng coi như tìm được đường sống trong cõi chết, cực kỳ hài lòng với kết quả này, trước mắt ai nấy đều đang cần mẫn làm công, chưa phát hiện có tình huống bỏ trốn.
Thật ra cho dù bọn họ muốn chạy thì cũng không thoát được.
Khu vực chế thuốc nổ có địa hình hiểm trở hơn hẳn so với khu xưởng của Mãn Thương, ba mặt vách đá dựng đứng một mặt là sông Gia Lăng, ra vào đều phải đi thuyền, hơn nữa có khoảng một trung đội nhân viên hộ tống trấn thủ.
Trung đội nhân viên hộ tống này gần như đều là hai nhóm cựu binh sớm nhất, cũng là nhóm người Kim Phi tin tưởng nhất, ngoài đội cận vệ.
Khoảng thời gian trước thiếu người như thế mà Kim Phi cũng không điều động trung đội đó.
“Thuốc nổ là cái gì?” Ngụy Đại Đồng hỏi.
“Lựu đạn được làm từ thuốc nổ.” Kim Phi giải thích nói.
“Thì ra là thế!”
Ngụy Đại Đồng bừng tỉnh.
Ở dốc Đại Mãng, ông ta đã từng thấy sức công phá của lựu đạn, nhưng không được tiếp xúc sâu nên không biết lựu đạn được làm từ gì.
“Tiên sinh, ta thừa nhận sức công phá của lựu đạn rất lớn, nhưng nó có thể nổ tung núi Ngọc Lũy ư?” Ngụy Đại Đồng lại hỏi.
“Một quả lựu đạn đương nhiên không thể, vậy thì một trăm, một ngàn quả thì sao?”
Kim Phi nói: “Hơn nữa ta cũng không định phá núi trong một lần, mà là mỗi lần cho nổ một phần, chờ người dân dọn đá vụn đi thì lại cho nổ tiếp, như vậy mới là cách an toàn nhất.”
“Tiên sinh nói có lý.” Ngụy Đại Đồng gật đầu.
“Vậy thuốc nổ trong tay tiên sinh có đủ để nổ tung núi Ngọc Lũy không?” Cửu công chúa hỏi.
Thuốc nổ chính là một con thú dữ nguy hiểm, nếu bị thả ra thì hậu quả thật khó lường.
Ngoài việc có tiền công và được người thân đến thăm trấn an tử tù, Kim Phi còn đưa ra lệnh cho các nhân viên hộ tống trông coi xưởng thuốc nổ, một khi có người muốn chạy thì đánh chết ngay tại chỗ.
Ngoài Kim Phi, người canh gác và nhân viên hộ tống vận chuyển ra, thì chỉ có Quan Hạ Nhị và Trương Lương biết vị trí của xưởng thuốc nổ, ngay cả Đường Tiểu Bắc và Cửu công chúa cũng không biết rõ xưởng đó nằm ở nơi nào.
Không chỉ có như thế, Kim Phi còn đặt riêng quy trình nghiêm khắc cho việc vận chuyển thuốc nổ.
Theo quy trình, nhân viên hộ tống đi vận chuyển nguyên liệu và mang thành phẩm đi, cần phải neo thuyền ở vị trí xách rất xa bờ, chỉ phái thuyền nhỏ lên bờ.
Trong quá trình vận chuyển, cũng có yêu cầu nghiêm khắc.
“Không đủ,” Kim Phi lắc đầu: “Không chỉ thuốc nổ không đủ, đầu mũi khoan đá cũng chưa làm ra được, cho nên ta mới bảo Ngụy đại nhân trước tiên cứ tập hợp bá tánh tu sửa kênh nước, chờ tích cóp đủ thuốc nổ, làm ra được mũi khoan thì lại tập hợp người để tới núi Ngọc Lũy dọn dẹp đá vụn.”
Kim Phi không phải loại coi thường mạng người như đám quyền quý.
Cho dù là tử tù, Kim Phi cũng sẽ không bắt bọn họ mạo hiểm vì sản lượng, mà là áp dụng cách an toàn để thực hiện thí nghiệm và sản xuất.
Xưởng thuốc nổ được thành lập lâu như vậy nhưng chưa từng xảy ra sự việc thương vong nào.
Cũng có thể là vì nguyên nhân này nên các tử tù cảm nhận được ý tốt của Kim Phi, cho nên đến giờ họ luôn rất an phận.