Việc đưa Cửu công chúa đi vốn đã khó, bây giờ lại xảy ra biến số, y phải suy tính lại đối sách rồi.
Người Đông Man hung hăng hơn người Đảng Hạng, năm ngoái lại phải chịu giá rét, lần này đến Đại Khang chắc chắn có ý đồ không nhỏ.
“Bây giờ người Đông Man đến đâu rồi?”
Kim Phi ép bản thân bình tĩnh lại hỏi.
“Ta cũng không biết, chắc là không còn xa.” Lạc Lan đáp.
Dù sao cô ấy cũng chỉ là một chưởng quầy của thương hội, biết được người Đông Man sắp đến là do Hoàng đế nói cho cô ấy, còn tình hình cụ thể thì không rõ.
Kim Phi đang chuẩn bị nói, Bắc Thiên Tầm bỗng kéo lấy cánh tay y: “Tiên sinh, lại có người tới rồi!”
“Bao nhiêu người?” Kim Phi hỏi.
Bắc Thiên Tầm lại lấy chiếc trống bẫy kia ra, ép xuống mặt đất nghe rồi nói: “Số lượng không nhiều, chắc chỉ có hai ba con ngựa, nhưng tốc độ chạy rất nhanh.”
“Có lẽ chỉ là người đưa thư đi ngang qua thôi.” Đại Lưu nói.
“Đây rõ ràng là tiếng vó của ngựa chiến, người đưa thư không có ngựa tốt như vậy!” Bắc Thiên Tầm lắc đầu nói.
Nếu là bình thường, hai ba con ngựa chiến mà thôi, dù là ai thì Kim Phi cũng không quá để tâm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Người Đông Man đến rồi.
Ai mà biết kẻ đang đến có phải trinh thám của người Đông Man không?
Kim Phi nhìn Đại Lưu một cái, Đại Lưu lập tức vẫy tay: “Lão Ngũ, nếu là trinh thám của người Đông Man thì lập tức ra tay!”
“Vâng!”
Nhân viên hộ tống đứng sau xe đẩy gật đầu đồng ý.
Bên dưới xe đầy có một chiếc cung nỏ hạng nặng đã lên dây, nếu phát hiện quân địch thì có thể tấn công ngay.
Cộp cộp cộp!
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, ba con ngựa chiến men theo đoạn đường phi đến như bay.
Nhìn thấy đám người Kim Phi, người trên ngựa bắt đầu giảm tốc độ.
“Sao anh ta lại đến đây?” Lạc Lan hơi chau mày.
“Cô quen anh ta à?” Kim Phi hỏi.
“Anh ta tên là Tần Trấn, là đại công tử nhà họ Tần, ta từng gặp anh ta ở buổi đấu giá hai lần.”
Lạc Lan giải thích nói: “Ở kinh thành, nhà họ Tần cũng không coi là rất có tiếng nhưng lại nhận được sự tin tưởng của bệ hạ, phải rồi, đội trưởng đội hộ vệ của Cửu công chúa Tần Minh chính là tam công tử nhà họ Tần, tam đệ của Tần Trấn.”
“Đại ca của Tần Minh?”
Kim Phi nghĩ một hồi: “Ta nhớ Tần Minh từng nói, đại ca anh ta là đô thống của quân giáp đỏ, không phải người Đông Man đến rồi sao, anh ta không ở kinh thành bảo vệ hoàng cung, sao lại đến đây?”
“Ta cũng đang thắc mắc vấn đề này.” Lạc Lan lắc đầu: “Họ dừng lại rồi, lẽ nào là tới tìm tiên sinh?”
“Sao họ biết ta đến?”
Đến giờ, Kim Phi vẫn tưởng bản thân tới kinh thành, người không biết, quỷ không hay.
“Tiên sinh, Lạc Lan bảo đảm không có ai tiết lộ tin tức của ngài!”
Lạc Lan còn tưởng Kim Phi đang nghi ngờ cô ấy, vội vàng giơ tay thề thốt.
“Ta không nói cô,” Kim Phi lắc đầu nói.
Dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng.
Kim Phi vô cùng tin tưởng Lạc Lan.
Nếu cô ấy phản bội bản thân thì sẽ không hành động rõ ràng như vậy.
Tần Minh xuống ngựa chiến, dẫn theo hai thuộc hạ bước tới.
“Vị nào là Kim tiên sinh của Kim Xuyên?”
“Tiểu sinh là Kim Phi, kính chào Tần đô thống!”
Kim Phi hành lễ với Tần Trấn.