Nếu là những Hoàng đế khác, nhất định sẽ nảy sinh lòng kiêng dè.
Nhưng Trần Cát lại khác, ông ta vốn dĩ không có hứng thú với việc triều chính, còn hiểu rõ nếu Kim Phi và Cửu công chúa muốn gây bất lợi cho ông ta, căn bản sẽ không đợi đến bây giờ.
Cho nên vô cùng dứt khoát ném hết chính sự cho hai kẻ lao động miễn phí này, còn mình thì ngồi không hưởng lợi.
Có tên thái giám lén lút bẩm báo Kim Phi và Cửu công chúa làm loạn ở Ngự Thư Phòng, ông ta đã trở tay chém đầu tên thái giám nhiều chuyện này.
Ông ta dù có mê muội đến đâu, cũng biết đây là người do bọn quyền quý phái tới để gây chia rẽ.
Mấy ngày sau, Trương Lương sắp xếp cho ngựa chiến và tù binh xong, chuẩn bị dẫn các nhân viên hộ tống quay trở về kinh thành.
Còn chưa qua sông Hoàng Hà đã thấy bên bờ đối diện đông nghịt người.
Trương Lương nhận ra đây là cơ hội tốt để tuyên truyền về tiêu cục Trấn Viễn, lập tức yêu cầu các nhân viên hộ tống thay bộ đồng phục ngay ngắn sạch sẽ lên người, còn yêu cầu chiến đội áo giáp đen mặc cả áo giáp lên.
Biết những người này tới để chào đón mình, các nhân viên hộ tống đều ưỡn thẳng lưng lên.
Sau khi đội quân từ cầu nổi lên bờ, lập tức bị người dân vây quanh.
“Đại huynh đệ, mọi người vất vả rồi, ăn trứng gà đi!”
“Các huynh đệ, mọi người làm tốt lắm, nhà chúng ta không có nhiều tiền, chỉ có thể hấp một nồi bánh bao cho mọi người thôi!”
“Này nhóc con, ngươi đã thành thân chưa? Nhà ta có hai cô con gái, ba đứa cháu gái, ngươi xem, chúng nó rất mạnh khỏe, còn có thể sinh đẻ, ngươi xem xem, yêu mến đứa nào thì mang đi đi!”
“Nhóc con, ngươi đừng xấu hổ, ta sống ở ngoại thành mương Trình Gia, nếu thích rồi thì lát nữa đến dẫn người đi nhé!”
...
Người dân có người thì nhét trứng gà vào nhân viên hộ tống, có người nhét bánh bao, còn có người giới thiệu cô nương nhà mình.
Đối mặt với kẻ địch, Trương Lương có thể cứng rắn như thép, sát phạt quyết đoán, nhưng người dân đều là có ý tốt, anh ta cũng không thể sai người xua đuổi họ, chỉ đành bố trí người kéo khinh khí cầu lên, dùng ngựa chiến mở đường tiến về phía trước.
Loài người cơ bản đều sùng bái những vật có kích thước lớn. Người dân ở ngoài thành lần đầu tiên được nhìn thấy khinh khí cầu khổng lồ, tất cả đều sửng sốt, không ai dám ngăn cản ở phía trước của đội ngũ nữa.
Dù vậy, tốc độ của đội vẫn không nhanh lên được, họ qua sông Hoàng Hà vào buổi trưa, mà mãi đến gần tối mới vào được kinh thành.
Kết quả vào kinh thành rồi họ mới phát hiện ra, trong thành còn náo nhiệt hơn ngoài thành rất nhiều.
Người dân gần như lấp kín con đường dài.
Ở ngoài thành có đất trống, người dân thấy khinh khí cầu còn có thể tản ra hai bên, nhưng hai bên đường ở trong thành đều là nhà cửa, người dân muốn tản ra cũng không có chỗ tản.
Đội nhân viên hộ tống bị chặn ở cổng thành không thể vào được.
Cuối cùng vẫn là Cửu công chúa sai nha dịch đi sơ tán người dân, mấy người Trương Lương mới vào thành được.
Khi đi ngang qua Phong Nguyệt Phường ở kinh thành, các cô gái ở thanh lâu đồng loạt chạy đến bên cửa sổ, ném hoa tươi xuống cho các nhân viên hộ tống.
Mưa hoa bay khắp cả con đường, mặt đường chẳng mấy chốc đã sắp phủ đầy hoa tươi.
Có vài tú bà đứng ở trước cửa gọi mời, nửa tháng tiếp theo, chỉ cần là nhân viên hộ tống tới tiêu tiền, thì đều được miễn phí.
Nhiều nhân viên hộ tống nghe vậy rất rung động, đồng loạt liếc trộm về phía thanh lâu đang gọi chào đó.
Trương Lương thấy tình hình không ổn, vội vàng thúc giục các nhân viên hộ tống nhanh chóng lên đường, làm cho các cô gái cười lớn.
“Bổn cung cuối cùng cũng biết được lòng dân mà tiên sinh nói là gì rồi!”