"Chỉ cần có thể sống sót, chuyện tương lai sau này nói tiếp”.
Triệu huyện úy hỏi: "Ông có cách nào để bọn ta chạy trốn không?"
Hai người còn lại cũng gật đầu lia lịa.
Chuyến đến nước này, họ không còn mong muốn gì cao xa, chỉ hy vọng được sống tiếp.
"Có cách, nhưng không biết đại nhân có bằng lòng phối hợp hay không”.
“Ông cứ nói cách gì đi đã?”, Triệu huyện úy vội hỏi.
"Đại nhân bây giờ vẫn là huyện úy của phủ binh, ngài muốn ra ngoài thành trấn áp thổ phỉ thì ai có thể ngăn cản?"
Phùng tiên sinh nói tiếp: "Không giấu gì các vị, ta đã giấu một chiếc thuyền lớn dưới chân núi Yến Quy bên sông Gia Lăng. Chỉ cần đại nhân và hai vị lão gia đến bờ sông Gia Lăng, dọc theo con sông một ngày nghìn dặm thì Kim Phi có lợi hại đến mấy cũng không thể đuổi kịp.
Đến lúc đó, các vị muốn đến Giang Nam làm đại gia giàu có hoặc dọc theo dòng sông xuất hải đều được".
"Đúng là người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài sáng tỏ”.
Triệu huyện úy tự tát mạnh vào trán mình.
Lúc trước nghe gia nô báo cáo Triệu Khoan bị bắt đi dưới cửa thành, Triệu huyện úy hoảng sợ vội vàng ra lệnh cho thị vệ đóng cửa thành lại.
Bây giờ nghĩ lại, những gì Phùng tiên sinh nói có lý, Kim Phi chỉ là một hư tước, không có bất kỳ chức vụ nào, cho dù y có bằng chứng trong tay cũng không thể kết tội ông ta được.
Bây giờ ông ta vẫn là quan trong triều đình, Kim Phi không dám tùy ý giết ông ta như giết Chu sư gia.
Kim Phi cũng không có quyền ngăn cản huyện úy đi trấn áp thổ phỉ, càng không dám ra tay với phủ binh!
Ông ta hoàn toàn có thể dẫn phủ binh nghênh ngang ra khỏi thành.
Đóng cửa thành ngược lại càng chứng tỏ chưa đánh đã khai.
Nhưng bây giờ cũng chưa muộn, ông ta đã làm huyện úy mấy năm nay, vơ vét được không ít tiền của của dân chúng, chỉ cần ông ta có thể chạy trốn, cũng đủ để ông ta mai danh ẩn tích sống giàu sang phú quý cả đời.
"Cám ơn tiên sinh đã chỉ bảo, bây giờ ta đi thu xếp luôn!"
Triệu huyện úy trịnh trọng cúi người hành lễ với Phùng tiên sinh.
Lúc này, cách nhìn của ông ta về Phùng tiên sinh đã thay đổi 180 độ, ông ta cho rằng Phùng tiên sinh là người thông minh nhất thế giới.
Phùng tiên sinh mỉm cười ôm quyền, ra hiệu cho Triệu huyện úy cứ tự nhiên.
"Đại nhân, ông không thể bỏ mặc bọn ta đâu đấy”.
Chu lão gia và Bành lão gia thấy Triệu huyện úy chuẩn bị rời đi nên vội vàng ngăn ông ta lại và cầu cứu.
"Yên tâm đi, lát nữa ta sẽ bảo người đưa cho các ông mấy bộ quân trang, các ông mặc vào rồi cùng nhau rời đi!"