“Bổn cung đi xem hắn đang bận việc gì?”
Cửu công chúa đã nhẫn nhịn ở tiểu viện mấy tháng, trong lòng đã nóng như lửa đốt, bây giờ ngay cả việc viết thư cho phụ hoàng cũng bị từ chối, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
Cô ấy cầm theo lá thư, mặt lạnh lùng đi ra sân trước.
Ngôi nhà có diện tích rất lớn, tổng diện tích hơn mười mấy mẫu, có đến mấy cái sân lớn nhỏ.
Cửu công chúa ở phòng chính giữa, Tần Minh và cận vệ của Cửu công chúa ở cách vách.
Bên ngoài sân Liêu Ấn đang chỉ huy quân giáp đỏ.
Cứu công chúa vốn cho rằng Liêu Ấn nói mình bận bịu chỉ là lấy cớ, không ngờ khi đến tiền viện lại phát hiện Liêu Ấn đang nổi giận.
“Đừng lề mề nữa, nhanh lên một chút có được không?”
Cửu công chúa thấy vậy, hơi nhíu mày.
Từ khi cô ấy có thể nhớ được, Liêu Ấn luôn là người nói năng cẩn thận không bao giờ lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Nhưng lúc này, Liêu Ấn vô cùng căng thẳng.
Lửa giận trong lòng Cửu công chúa lập tức tan biến, tiến lên hỏi: “Liêu Ấn có chuyện gì vậy?”
“Tham kiến điện hạ!”
Liêu Ấn hành lễ với Cửu công chúa: “Thuộc hạ nhận được mệnh lệnh, cần phái một nửa người trở về kinh thành.”
“Kinh thành xảy ra chuyện gì?” Cửu công chúa hỏi theo bản năng.
Liêu Ấn nhìn xung quanh, kéo công chúa tới một góc, nói nhỏ: “Đông Man xâm lược! Điện hạ cũng chuẩn bị đi, chắc hai ngày nữa bệ hạ sẽ ra lệnh đưa điện hạ đến nơi khác.”
Mặc dù Đại Khang đã bị Đảng Hạng và Khiết Đan tấn công nhiều lần, nhưng trong mắt các đại thần trong triều Đảng Hạng và Khiết Đan vẫn là lũ người man di.
Đảng Hạng ở tây bắc, gọi là Tây Man, Khiết Đan ở đông bắc, gọi là Đông Man.
“Cái gì?” Đông Man xâm lược!”
Hai mắt Cửu công chúa trợn tròn.
Cô ấy đã giúp Trần Cát xử lý rất nhiều tấu chương, Cửu công chúa hiểu rõ bốn chữ “Đông Man xâm lược” có ý gì.
Đông Man đã nhiều lần xâm lược Đại Khang, nhưng sau khi Đại Khang đồng ý cống nạp hàng năm, Đông Man rất tuân thủ thỏa thuận, bình thường chỉ tấn công vùng đông bắc để đòi tiền, số lần tấn công vào trong nội địa Đại Khang không nhiều.
Nhưng mỗi lần đến kinh thành của Đại Khang đều gây ra một trận mưa máu gió tanh!
“Năm ngoái không phải đã ban thưởng cho Đông Man rồi sao? Sao bây giờ bọn họ lại làm vậy?”
Cửu công chúa vội hỏi
Hàng năm Đại Khang đều cống nạp cho Đảng Hạng và Khiết Đan dưới danh nghĩa “Ban thưởng”.
Ý là Đại Khang là nước lớn, nên ban thưởng cho dân du mục ở phía bắc.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết rõ sự thật, nhưng vì giữ thể diện cho triều đình Đại Khang nên mọi người vẫn gọi là “Ban thưởng”.
“Điện hạ cũng biết, Đông Man sống bằng nghề chăn nuôi cừu và gia sức, thời tiết mùa đông năm trước, nghe đâu tuyết rơi xuống còn cao hơn cả lều vải, cừu và gia súc của Đông Man bị chết cóng vô số, người dân cũng bị chết cóng rất nhiều.
Liêu Ấn nói: “Bây giờ thời tiết ấm lên rồi, e rằng bọn họ đã nóng lòng muốn tới Trung Nguyên lắm rồi.”
Nơi người Khiết Đan ở vốn lạnh giá, năm trước vừa gặp phải hiệu ứng La Nina, tai họa giá rét còn nghiêm trọng hơn Xuyên Thục nhiều.
“Đúng rồi, tiên sinh nói năm trước là một mùa đông lạnh giá, Xuyên Thục đã lạnh như vậy, huống hồ gì là phương bắc.”
Cửu Công chúa lẩm bẩm một tiếng, hỏi: “Bây giờ chúng ta đến đâu rồi?”
“Lính trinh sát tới báo, hôm qua đã tới Đan Châu, dự tính thêm mấy ngày nữa, là có thể tới bờ bắc của Hoàng Hà.” Liêu Ấn đáp.
“Đã đến Đan Châu rồi ư?” Mí mắt của Cửu công chúa khẽ giật.
Khoảng cách từ bờ nam Hoàng Hà tới kinh đô Đại Khang không quá mấy trăm dặm.
Người Khiết Đan xâm lược Trung Nguyên, cơ bản là kị binh, chỉ cần mấy ngày là có thể tới bờ bắc Hoàng Hà.