Sau khi Giang Văn Văn bước vào tòa nhà, cô ấy chỉ vào hai gian phòng ở bên trái, phải ở cổng lớn: “Bọn ta sẽ ở hai gian phòng này, còn những phòng khác điện hạ có thể xem qua rồi sắp xếp.”
“Được!”
Công chúa Lộ Khiết gật đầu, dẫn Băng Nhi và Sương Nhi đi về phía gian nhà chính.
Gian nhà chính bày biện rất đơn giản, đối diện cửa là một chiếc bàn vuông lớn, trên bàn thờ cúng bài vị tổ tiên của hộ gia đình này. Ở hai bên bài vị tổ tiên là bài vị trường thọ của Kim Phi và Đường Tiểu Bắc.
Công chúa Lộ Khiết biết chữ hán, cũng có nghiên cứu về văn hóa gia đình người hán nên biết việc thờ cúng bài vị trường thọ có ý nghĩa gì.
Chỉ là cô ta không quá chắc chắn đây là do người dân họ tự nguyện thờ cúng hay là do Kim Phi ép buộc bọn họ.
Công chúa Lộ Khiết dự định lát nữa sẽ đi nghe ngóng một chút.
Mặc dù gia đình ngư dân vẫn chưa chuyển vào, nhưng lư hương trước bài vị đã có tro tàn, hiển nhiên gia đình này đã tới đây cúng bái tổ tiên.
Ở phía tây gian nhà chính đặt một chiếc bàn gỗ vuông vức, hai bên bàn gỗ mỗi bên đặt một chiếc ghế.
Nếu khách tới nhà, đây sẽ là phòng tiếp khách, bình thường khi ăn cơm, họ cũng sẽ kéo bàn vuông đến giữa gian nhà chính.
Trên bức tường phía đông, phía tây của gian nhà chính có cửa ô được treo rèm, thông đến gian nhà ở phía đông và phía tây.
Trong hai căn phòng đều có giường đệm và chăn, tỳ nữ kiểm tra kĩ càng căn phòng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới để công chúa Lộ Khiết ở căn phòng phía tây, hai bọn họ ở căn phòng phía đông, có thể gần bên để bảo vệ an toàn cho công chúa Lộ Khiết.
Hai tỳ nữ vừa dọn dẹp xong căn phòng thì nữ nhân viên hộ tống đi xin chỉ thỉ đã quay lại.
Băng Nhi vội vàng đi tới cửa, hỏi: “Nói thế nào, người của bọn ta có thể chuyển tới đây không?”
“Tiểu đoàn trưởng nói rằng đội cận vệ của điện hạ có thể chuyển tới, những người còn lại trên thuyền không được tiến vào trấn Ngư Khê, tiếp tục ở lại trên thuyền!” Nữ nhân viên hộ tống đáp.
“Tiểu đoàn trưởng ư?” Băng Nhi khẽ cau mày: “Không phải cô đi xin chỉ thị của Kim tiên sinh hay sao?”
“Kim tiên sinh bận rộn như thế, sao ta có thể nói gặp là gặp được?”
Nữ nhân viên hộ tống trả lời: “Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện gì to tát, xin chỉ thị từ tiểu đoàn trưởng của chúng ta là được rồi!”
“Sao chuyện này lại không phải là chuyện lớn chứ?”
Băng Nhi còn muốn phản bác thì bị công chúa Lộ Khiết đứng đằng sau ngăn lại.
“Làm phiền cô nương quá, bọn ta đã biết.”
Công chúa Lộ Khiết gật đầu với nữ nhân viên hộ tống, sau đó ra hiệu cho Băng Nhi vào phòng.
“Điện hạ, bọn họ coi khinh chúng ta quá!” Băng Nhi tức giận nói.
Công chúa Lộ Khiết là viên ngọc quý của Đông Man, được người dân thảo nguyên cưng chiều, nhưng từ khi thấy Kim Phi, đi đến đâu cô ta cũng bị khinh bỉ.
“Chúng ta đang ở địa bàn của người ta, chẳng lẽ không cúi đầu được sao? Hiện giờ Đông Man chúng ta yếu thế, bị người coi khinh quá bình thường, giống như ngày trước, sứ giả Đại Khang đi sứ sang Đông Man ta, có bao giờ được coi trọng không?”
Công chúa Lộ Khiết chua xót nói: “Ngẫm lại thì, Kim Phi bằng lòng gặp ta, lại còn chuẩn bị cho chúng ta một căn nhà, còn đồng ý cho đội thân vệ của ta vào đây, đã là rất tôn trọng chúng ta rồi.”
“Cho đội thân vệ vào được là một tiểu đoàn trưởng, cũng đâu phải là Kim Phi…” Băng Nhi nói thầm.
“Ngươi cảm thấy một tiểu đoàn trưởng nho nhỏ lại dám tùy ý để người của chúng ta lên bờ sao?” Công chúa Lộ Khiết liếc nhìn Băng Nhi: “Thôi, ngươi ra thuyền thông báo một tiếng, bảo bọn Dokim đổi quần áo với thân vệ mà vào đây đi.”
Lần này công chúa Lộ Khiết đến Đại Khang có ba mục đích chính, một là tới thăm Đại Khang, hai là dựa vào kết quả thăm thú ở Đại Khang để đàm phán với Kim Phi.
Mục đích thứ ba chính là tuyển dụng một nhóm nhân tài các ngành các nghề ở Đông Man, đưa đến Đại Khang học tập một chút.
Dokim chính là một trong những nhân tài mà công chúa Lộ Khiết tuyển được, có thể coi là người phụ trách tạm thời của nhóm người tài đó.
Khi ở trên biển, công chúa Lộ Khiết đã nhìn thấy trấn Ngư Khê có không ít nhà xưởng, cô ta muốn cho nhóm người tài đó lên bờ, nhìn xem có thể học được gì không.