“Ngài ấy có ngày nào nghiêm túc đâu”, Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt nói: "Bây giờ Đường Tiểu Bắc không có ở đây thì còn đỡ, muội chưa biết đâu, lúc ở làng Tây Hà, ngài ấy phối hợp với Đường Tiểu Bắc mới gọi là trơ trẽn”.
"Ta nghĩ Tiểu Bắc cô nương rất giỏi ấy chứ." Cửu công chúa nói.
"Đó là bởi vì muội là công chúa, không biết rõ về cô ấy. Chờ chừng nào muội hiểu rõ hơn về cô ấy xem, muội sẽ thấy Đường Tiểu Bắc là một tiểu phù thủy. Cô ấy suýt chút nữa đã lừa ta vào tròng chỉ để trêu Hạ Nhi đấy!"
Khánh Mộ Lam trông như thể đã phải chịu đựng rất nhiều.
"Cho nên, bổn cung mới thấy cô ấy khá thú vị đấy chứ." Cửu công chúa hỏi: "Cô ấy lừa tỷ như thế nào?"
"Chính là..."
Khi Khánh Mộ Lam nói đến đây thì đột nhiên ngừng nói.
Kim Phi ha ha cười lớn.
Quan Hạ Nhi vốn luôn tương đối bảo thủ, Đường Tiểu Bắc vì muốn trêu chọc cô, một lần trong bữa ăn, lúc Tiểu Nga đã no rồi rời đi, trên bàn chỉ còn lại ba người, cô ấy đã lén bỏ một ít thuốc kích thích vào canh.
Kết quả là, khi Khánh Mộ Lam trở về muộn sau buổi huấn luyện, đúng lúc chạy tới ăn cơm chùa tình cờ thấy Đường Tiểu Bắc đặt bát canh lên bàn, không hỏi han gì cả mà bưng bát canh lên uống.
Cũng may Kim Phi phản ứng rất nhanh, chộp lấy bát canh nhưng cô ấy đã nhấp một ngụm.
Nhưng chỉ nhiêu đó vẫn khiến cô ấy miệng đắng lưỡi khô cả đêm.
"Này, sao tỷ không nói gì thế?" Cửu công chúa tò mò hỏi: "Cô ấy lừa muội như thế nào?"
"Chúng ta bàn việc chính trước đi!" Khánh Mộ Lam nhớ tới lúc đó mình trông như thế nào, mặt đỏ lên vì xấu hổ.
Kim Phi vốn dĩ muốn trêu chọc cô ấy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắp giết người kia, y vội vàng nghiêm túc nói: "Hay chúng ta bàn về tinh thần của những nhân viên hộ tống tí đi."
Cửu công chúa quyết định buổi tối sẽ hỏi lại Khánh Mộ Lam, cho nên cũng ngưng cười.
"Kỳ thực nói đến sức hấp dẫn cá nhân thì nào có gì đâu? Chẳng qua là chúng ta chỉ sẵn sàng chi tiền thôi."
Kim Phi nói: "Các người muốn binh lính chiến đấu vì mình, nhưng thậm chí còn không cho họ một bữa ăn tử tế. Phần lớn quân lương của họ bị khấu trừ, nếu họ chết trong trận chiến thì không được bồi thường, thế thì ai sẽ sẵn sàng bán mạng cho các người đây?”
“Những gì tiên sinh nói rất có lý. Nếu tất cả những nhân viên hộ tống biết rằng nếu họ lập công thì sẽ được tiền thưởng, nếu chết trong trận chiến thì gia đình của họ sẽ nhận được bồi thường. Đương nhiên bọn họ sẽ tự biết kỷ luật nghiêm minh, xung phong ra trận mạc không màng sống chết.”
Khánh Mộ Lam đồng ý: “Còn những con nhà giàu khác chỉ biết dùng đội giám sát để đẩy quân về phía trước. Khi mọi chuyện có chiều hướng xấu đi thì bọn họ sẽ tự bỏ chạy, nên tinh thần của quân đội tất nhiên xuống thấp."
Cửu công chúa nghe thấy vậy không khỏi thở dài.
Cô ấy biết rõ vấn đề Kim Phi và Khánh Mộ Lam đang nói tới, nhưng cô ấy không có giải pháp.
Bởi vì không phải chi cho một hoặc hai đội, mà phải chi cho toàn bộ quân đội Đại Khang.
Nếu bị xử lý, hơn chín mươi phần trăm tướng lĩnh của Đại Khang sẽ không thể trốn thoát.
Đến lúc đó không cần địch kéo tới đánh, Đại Khang sẽ tự sụp đổ trước.
Đoàn xe đang đi qua rìa sân tập, chuẩn bị ra khỏi doanh trại thì bất ngờ nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau.
Sau đó nhìn thấy một mũi tên lệnh được bắn lên không trung.
Sắc mặt Kim Phi thay đổi, y đóng cửa sổ xe ngựa của Cửu công chúa lại.
Đại Lưu dẫn cận vệ của mình bao bọc Kim Phi ở giữa ngay lập tức.
A Mai, Thấm Nhi và Châu Nhi đồng thời nhảy từ ngựa lên xe ngựa.
Một người đứng ở phía sau, một người ở phía trước và một người đứng trên nóc xe ngựa.
Cả ba người họ đều có vẻ mặt như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, đang quan sát xung quanh
Kim Phi siết chặt dây cương ngựa, quay đầu nhìn về hướng tên lệnh bắn ra.
Tên lệnh được bắn ra từ sân tập, nhưng những người trên sân tập phần lớn là những nhân viên hộ tống và thành viên của quân Uy Thắng, binh lính của tiểu đoàn Thiết Hổ. Họ dường như không bị tấn công. Vậy tại sao họ lại bắn tên lệnh?
Không cần Kim Phi ra lệnh, Đại Lưu gọi một trong những cận vệ đến nói: “Đại Sơn, đi xem xem chuyện gì đang xảy ra!”